Thơ về Mẹ...

Chia sẻ

Thú thật, đọc xong những câu thơ ấy, tôi chỉ biết lặng im. Bài thơ của thi sĩ Đỗ Trung Quân đã khiến tất cả những xô bồ, bon chen, tham vọng… trong cuộc đời này đều phải lặng im trước mẹ.

“Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ”

Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.

Con sẽ không đợi một ngày kia
có người cài cho con lên áo một bông hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?

Hôm nay...
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngả nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
tiếng khóc kia bao lâu nữa
của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
sẽ tới!
                                                         1986
                                       Đỗ Trung Quân

Minh họa sưu tầmMinh họa sưu tầm

LỜI BÌNH

Mẹ của chúng ta đang “thầm lặng” về “phía hoàng hôn” và những người con đang “chạy điên cuồng” để đuổi theo níu lấy mẹ. Chỉ cần nghĩ đến điều ấy thôi đã đủ khiến cho ta thảng thốt, âu lo từng ngày:

Con sẽ không đợi một ngày kia/ có người cài cho con lên áo một bông hồng/ mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ/ mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng/ hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?

Tháng Bẩy là mùa Vu lan báo hiếu nhưng thật ra từng ngày, từng giờ ta đang mất dần bóng dáng của mẹ. Đâu phải chỉ vì ta nhanh lớn, mẹ nhanh già mà bởi những mê mải, bồng bột và ngộ nhận của mỗi người. Trước tiên là sự mải mê lạc lối tình trường:

Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái/ Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?

Đâu chỉ riêng các thi sĩ, khi còn trẻ ai trong chúng ta cũng từng dành hoa đẹp, lời hay để đuổi theo bóng hồng dẫu không ít lần nhận trái đắng nghiệt ngã đến khôn cùng: “Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác”. Sau những tổn thương, cay đắng, người con trai vẫn bị cuốn vào những khát khao mà quên một người mẹ ở nhà. Khi sự lãng quên ở anh đã thành thản nhiên, vô tâm thì bên thềm xưa, mẹ dõi theo anh. Giờ mẹ không thể đi theo nâng đỡ anh được nữa hay chính mẹ muốn để anh có cuộc đời riêng, có niềm vui riêng. Và, phải đến một ngày khi chứng kiến cảnh người ta tiễn một bà mẹ về cõi vĩnh hằng, anh mới nhận ra:

Hôm nay…/anh đã bao lần dừng lại trên phố quen/ ngả nón đứng chào xe tang qua phố/ ai mất mẹ?/ sao lòng anh hoảng sợ/ tiếng khóc kia bao lâu nữa/ của mình?

Tất cả chỉ là vấn đề thời gian, rồi người mẹ nào cũng sẽ đi xa. Những ai hôm nay còn có mẹ để báo hiếu, để ân hận muộn màng để được bình yên thì hãy biết trân trọng những ngày tháng bên mẹ thiêng liêng ấy. Hình như, bài thơ đã nói hộ tiếng lòng của tất cả chúng ta…

BÙI VIỆT PHƯƠNG

Tin cùng chuyên mục

Tạ lỗi với mẹ

Tạ lỗi với mẹ

(PNTĐ) - Chiếc xe vòng qua một quả đồi, rồi qua thêm một thung lũng nhỏ. Quãng đường hơn 200km nên mãi đến lúc mặt trời gần đứng bóng Bình mới đến mộ của mẹ. Năm nào cũng vậy, cứ đến ngày 3/3 âm lịch là Bình lại về quê để tảo mộ. Đó là tục lệ của quê Bình.
Về thăm nhà xưa

Về thăm nhà xưa

(PNTĐ) - Sáng nay, cả đại gia đình chúng tôi trở về thăm ngôi nhà xưa-nơi ông bà tôi từng ở và nuôi bác và bố tôi khôn lớn. Ngôi nhà nằm ở vùng trung du, cách Hà Nội 2 giờ đi xe.
Nữ chủ tịch Hội hết lòng vì hội viên

Nữ chủ tịch Hội hết lòng vì hội viên

(PNTĐ) - Chị Bùi Thị Ngọc, sinh năm 1982 người dân tộc Mường đã có 18 năm gắn bó với tổ chức Hội Phụ nữ và 7 năm giữ chức vụ Chủ tịch Hội LHPN xã Tiến Xuân, huyện Thạch Thất, Hà Nội. Chị không những hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà còn có nhiều đóng góp trong sự phát triển kinh tế - xã hội tại địa phương, góp phần xây dựng gia đình no ấm, bình đẳng, tiến bộ, hạnh phúc.