Bài học từ “đôi giày rách”

Chia sẻ

PNTĐ-Không có gì “hỏng hẳn” và mọi thứ có thể sửa chữa nếu con thật lòng, quyết tâm thay đổi, như cách bố đã sửa đôi giày cho con.

 
Bài học từ “đôi giày rách” - ảnh 1
Ảnh minh họa

 
Một buổi sáng ngày hè cuối tuần, đang chìm trong giấc ngủ nướng, con bỗng bị đánh thức bởi giọng nói hốt hoảng của mẹ: “Hôm qua quên không cất vào tủ nên đôi giày của Bống bị con cún cắn đứt quai rồi”. Con vùng dậy, vội vàng chạy ra cửa. Nhìn thấy món quà sinh nhật yêu thích mới được tặng, chưa một lần dùng đã hỏng, cảm giác hờn giận xen lẫn tủi thân nghèn nghẹn ở cổ họng khiến con bật khóc.
 
Con khi ấy 12 tuổi, không còn nhỏ nhưng chưa đủ lớn để hiểu chuyện và chỉ biết quan tâm tới cảm xúc của bản thân. Mặc cho mẹ dỗ dành: “Mẹ đền. Mai mẹ đưa con gái đi mua đôi giày khác nhé”, con vẫn vùng vằng: “Con chỉ muốn đôi này thôi. Đây là quà bác gửi từ nước ngoài về cho con. Con không thích đôi giày khác”.
 
Con trẻ dễ dỗi hờn nhưng cũng mau quên. Chẳng thế mà ngay khi được chị gái dúi vào tay gói kẹo dẻo và cho mượn cuốn truyện tranh, con không còn bận tâm nhiều tới đôi giày. Cho đến đầu buổi chiều hôm đó, khi con đang rón rén bước ra ngõ, trốn đi chơi với các bạn trong xóm thì giật mình phát hiện bố đang ngồi ở góc sân, lúi húi với đôi giày của con trên tay. Thấy con, bố mỉm cười, vẫy tay khoe:
 
- Con gái nhìn này, bố đã khâu đôi giày cho con đẹp như mới.
 
Khi con bước tới, một tay bố cầm đôi giày giơ lên cao, một tay bố đưa lên trán quệt vội những giọt mồ hôi đang đua nhau túa ra vì nắng, nóng.
 
- Bố ngồi cả trưa, nắn nót mãi mới khâu được cho con gái đấy. Con thích chứ? 
 
Câu hỏi của bố khiến con không kìm được nước mắt. Con khóc vì xúc động trước tình cảm bố dành cho con. Dù biết con giận dỗi vô lý với mẹ nhưng bố chẳng những không mắng, mà còn tỉ mẩn khâu đôi giày để làm con vui. Với con, điều ấy giá trị hơn ngàn lời nói, khiến con phải suy nghĩ và trách chính mình. Con vẫn nhớ sau đó bố lau nước mắt cho con và dặn:
 
- Cuộc sống luôn tiềm ẩn nhiều trở ngại. Sẽ có lúc công việc, tình cảm, sức khỏe… của con bị “hỏng” giống đôi giày kia. Nhưng không có gì “hỏng hẳn” và mọi thứ có thể sửa chữa nếu con thật lòng, quyết tâm thay đổi, như cách bố đã sửa đôi giày cho con.
 
Đến nay, hình ảnh đôi giày và bài học về sửa chữa đôi giày hỏng của bố luôn khắc sâu trong trí nhớ con. Trước mỗi tình huống khó khăn, con lại nhớ đến lời chỉ bảo ấy để lựa chọn cho mình cách ứng xử đúng đắn. 
 
 
Lại Trang

Tin cùng chuyên mục

Vị tha

Vị tha

(PNTĐ) - Minh nhận được cuộc điện thoại đặc biệt. Người gọi cho cô là mẹ chồng cũ của cô. Chần chừ mãi, Minh cũng quyết định nghe máy. Từ đầu dây bên kia, giọng mẹ chồng cũ run run: “Con à. Mẹ biết là không phải... Nhưng, con có thể cho bé Mai về thăm bố không. Thằng Mạnh nó...”.
Bạo lực gia đình còn nhiều phức tạp

Bạo lực gia đình còn nhiều phức tạp

(PNTĐ) - Xã hội phát triển, nhận thức về bình đẳng giới được nâng cao, nhưng bạo lực gia đình vẫn dai dẳng như một “vết cắt dài” trong đời sống. Những biến động kinh tế, tâm lý xã hội, sự xung đột giữa giá trị truyền thống và đời sống hiện đại khiến bức tranh bạo lực gia đình ngày nay có nhiều diễn biến phức tạp hơn. Trong tình hình mới, việc nhận diện đầy đủ thực trạng và nguyên nhân trở nên cấp thiết để bảo vệ phụ nữ, trẻ em và những người yếu thế bằng những giải pháp phù hợp.
 “Làm mẹ” của chồng

“Làm mẹ” của chồng

(PNTĐ) - “Làm mẹ của chồng”, điều tưởng vô lý ấy lại đang trở thành sự thật đối với một số chị em. Có người lấy phải những anh chồng “trẻ con” nên phải kiêm luôn chức không mong muốn ấy, nhưng cũng có người tự nguyện “2 trong 1” để quán xuyến gia đình theo ý mình.
Khi con biết yêu

Khi con biết yêu

(PNTĐ) - Một ngày, cô con gái 20 tuổi của mẹ gọi điện giữa đêm về gặp mẹ, khoe: “Con có người yêu rồi”. Dù lúc đó hai mắt đã trĩu lại, mẹ bỗng tỉnh như sáo.
Chọn cách sống tuổi già

Chọn cách sống tuổi già

(PNTĐ) - Hai chú tôi và bố mẹ tôi là những bậc cao niên với hai cách sống khác nhau. Bố tôi vẫn thường “phê phán” cô chú là hơi ích kỷ, ít nghĩ cho con cháu, còn cô chú lại góp ý bố mẹ tôi không biết thương bản thân mình.