Gia đình - nơi chứa đựng tình yêu

Chia sẻ

Hoàng Vũ (TQ)

 
Nam vô cùng hởi dạ, Tổng giám đốc vừa báo cho anh biết phương án tiêu thụ sản phẩm do anh trù hoạch đã được thông qua, khách hàng còn muốn ký kết với anh một hợp đồng khác nữa.
 
Tổng giám đốc thưởng ba ngày nghỉ phép để anh được nghỉ ngơi. Đây là thành quả do anh phấn đầu liền trong một tuần lễ nên anh rất vui. Hết giờ làm, đồng nghiệp đòi anh khao, anh nhận lời liền. Sau chầu nhậu và chầu hát karaoke, đêm đã khuya, anh lâng lâng về nhà. Mở cửa, bật đèn, gọi tên vợ nhưng không thấy thưa. Cúi nhìn trên giá để giầy thấy có tờ giấy, cầm lên xem là giấy đề nghị ly hôn.
 
Gia đình - nơi chứa đựng tình yêu - ảnh 1
Ảnh minh họa

 
Nam ngớ người, không ngờ cô ấy lại làm thật. Trước đây, hai vợ chồng thường xích mích, có lúc cãi nhau, nhưng nhiều nhất cô cũng chỉ bực mình, không thèm bắt chuyện, bỏ về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày rồi tự động trở về dàn hòa. Nhưng lần này rõ ràng vợ anh làm dữ, cô đã mang theo cả đồ đạc quần áo của mình. Trong giấy ly hôn, cô thỏa thuận phân chia tài sản rất phân minh: nhà để lại cho anh, tiền gửi là phần của cô, con cũng do cô nuôi dạy, mỗi tháng anh chỉ cần gửi 500 tệ tiền nuôi dưỡng.
 
Anh nhớ ra, sáng nay trước khi đế́n công ty, anh và vợ có cãi nhau mấy câu. Vợ bảo anh chiều nay đến trường họp phụ huynh cho con gái. Anh bảo anh rất bận, không có thời gian. Vợ anh tức giận nói:
 
- Từ sáng đến tối, lúc nào anh cũng kêu bận, thử hỏi đã có lúc nào anh nghĩ đến vợ con hay chưa? Sống như thế thì sống sao nổi? Ly hôn thôi!
 
- Chẳng phải chỉ họp phụ huynh thôi hay sao? Ai đi mà chẳng được? Cô đừng kiếm chuyện nữa. Rách việc!
 
Quả thật mâu thuẫn có gì lớn đâu! Anh thuộc loại đàn ông dành cho sự nghiệp, coi công việc công ty nặng hơn công việc gia đình. Nhưng như thế chẳng phải anh cũng vì gia đình này hay sao? Chẳng phải anh muốn cho vợ con được sống sung sướng hơn hay sao? Như thế mà là sai hay sao? Nhưng khi đứng trong căn nhà vắng lặng, trống không lúc này, lần đầu tiên anh cảm thấy nhà không có phụ nữ thì không thể gọi là nhà. Thành tựu anh đạt được nếu không có vợ để san sẻ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
 
Hôm sau, anh về quê thăm cha mẹ. Rất lâu rồi, anh chưa về thăm vì cứ bận suốt. Ông bà thấy anh về đều kinh ngạc. Ông hỏi:
 
- Con bận rộn như thế, làm sao lại rảnh việc về thăm?
 
- Công ty cho con nghỉ ba ngày để về thăm bố mẹ - anh đáp.
 
Bà đăm đăm nhìn mặt anh như nghiên cứu, một lúc lâu mới hỏi với vẻ căng thẳng:
 
- Không xảy ra chuyện gì chứ? Sao con không đưa vợ con cùng về? Công việc có gì sai trái phải không? Vợ chồng cãi nhau phải không?
 
Bà mẹ hỏi một thôi một hồi khiến anh đỏ bừng mặt. Vì anh về thăm cha mẹ quá ít chăng? Lẽ ra nơi này là nơi anh nên thường xuyên về thăm, bây giờ anh về thì lại hóa ra có gì đó bất thường.
 
Cha mẹ anh rất vui, cha anh vội đi mua thức ăn, mẹ anh ở nhà để trò chuyện với con. Bà lấy lạc và hạch đào cho con ăn, vừa ngồi xuống thì chuông điện thoại reo. Cách khá xa, anh vẫn nghe được tiếng cha:
 
- Tôi quên không bảo bà, ấm trà hoa cúc mật ong tôi pha cho bà để trên bệ cửa sổ, bây giờ uống là vừa, bà uống đi, đừng để nguội mất ngon.
 
Bà đặt điện thoại xuống, uống chén trà vừa lúc ngon. Đang uống, điện thoại lại reo, vẫn là ông gọi:
 
- Tiền nước nhà mình đến lúc nộp rồi thì phải. Tôi quên không mang hóa đơn. Bà đọc cho tôi số máy để tiện đường tôi nộp luôn nhé.
 
Đặt điện thoại xuống, bà cười rồi trách chồng:
 
- Bố con là thế đấy. Ôm đồm nhiều việc, đi khỏi nhà có một lúc mà gọi điện về đến chục lần.
 
Lương hưu của ông ấy cống hiến cho sự nghiệp truyền thông hết cả rồi.
 
Nói đến đây, điện thoại lại reo. Tiếng ông rất hưng phấn:
 
- Bà xã ơi, chẳng phải bà thích ăn cá lù đù hay sao? Hôm nay chợ có bán, tôi mua ba con, mang về nấu món cá hấp mà bà thích ăn nhất.
 
Trong hơn hai mươi phút, cha anh liên tục gọi điện, mẹ anh vẫn vui vẻ nhận, không lấy làm phiền. Nếu bảo mẹ ở nhà để trò chuyện với anh, không bằng bảo để mẹ trò chuyện với bố anh thì đúng hơn. Anh không nén được trách bố:
 
- Bố con làm sao càng ngày càng vụn vặt thế nhỉ? Có một số việc chẳng cần gọi điện, về nhà nói cũng có sao đâu!
 
Mẹ anh cười, sửa lại:
 
- Ngốc thế, con làm sao hiểu được tâm tư của bố? Không phải bố vụn vặt, bố đi đâu thì lòng dạ cũng để lại ở nhà, nghĩ gì, nhớ gì đều hướng về nhà nên mới liên tục gọi điện. Bố con sợ mẹ chạy đi chạy lại nhận điện có thể vấp ngã nên mới đổi thành điện thoại không dây để mẹ có thể mang theo. Việc nhà dù lớn dù nhỏ, bố con đều quan tâm. Không nên cho rằng gửi tiền về nhà là đủ, nhà không phải là nơi chứa tiền mà nhà là nơi để lòng mình ở lại, có như thế tình yêu và hạnh phúc mới ở lại với gia đình. Con có hiểu không?
 
Nam nhìn vào đôi mắt chất chứa trí tuệ và tình thương của mẹ, trong chốc lát anh tỉnh ngộ ra ngay. Anh nhớ lại những lúc bận rộn, anh không hề gọi điện về nhà, thậm chí vợ gọi đến cũng bị anh vội vàng cúp máy. Anh nhớ lại những lần mình cùng cấp trên nhậu nhẹt cùng bạn bè, đèn ở nhà vì đợi anh mà sáng tới đêm khuya nhưng anh không hề nghĩ đến vợ và nỗi cô đơn của cô.
 
Anh nhớ đến con lên sáu, bao nhiêu lần con bé muốn anh đưa nó đến vườn thú và khu vui chơi, nhưng mãi mà anh chưa thực hiện được lời hứa... Vì anh quá bận hay vì lòng dạ anh chưa bao giờ để lại ở nhà?
 
Tối hôm rời quê trở về nhà, anh đến đón vợ. Cô ngần ngừ chưa muốn về. Anh chân thành giải thích:
 
- Anh hứa sẽ không vô tình như trước đây nữa. Trước đây, anh bỏ rơi em, bỏ rơi gia đình mình.
 
Anh tưởng cứ không ngừng đem tiền về nhà là có thể bảo đảm hạnh phúc của hai ta…Anh suýt nữa đánh mất tình yêu, từ nay anh để gia đình trong trái tim mình, để lòng dạ ở lại nhà như mẹ anh  nói… Em đồng ý về nhà với anh chứ?
 
Vợ anh không trả lời, chỉ từ từ bước đến, ngả đầu vào vai anh khóc thút thít.
 
Đúng thế, gia đình là nơi để trái tim lại, là nơi chất chứa tình yêu. Bận rộn chưa bao giờ là lý do chính đáng. Trái tim ở lại, tình yêu ở lại, nhớ thương ở lại thì hạnh phúc mới sinh sôi nảy nở.
 
 
Phạm Tú Châu (dịch) 

Tin cùng chuyên mục

Lắng nghe “dòng sông kể chuyện“

Lắng nghe “dòng sông kể chuyện“

(PNTĐ) - Việt Nam được ví như “đất nước của những dòng sông” với hơn 2.300 con sông dài trên 10 km. Từ bao đời nay, sông không chỉ là nguồn mạch nuôi dưỡng sự sống mà còn là nơi cất giữ ký ức tuổi thơ, là dòng chảy dịu dàng trong tâm hồn mỗi người. Cũng bởi thế, sông đã trở thành mạch nguồn bất tận trong thơ ca, nhạc họa, góp phần bồi đắp nên tâm hồn Việt Nam.
Sự thịnh vượng của các quốc gia: Hành trình trí tuệ định hình kinh tế học hiện đại

Sự thịnh vượng của các quốc gia: Hành trình trí tuệ định hình kinh tế học hiện đại

(PNTĐ) - Trong dòng chảy dài của lịch sử tư tưởng, có những cuốn sách không chỉ phản ánh thời đại của mình mà còn vượt lên trên hoàn cảnh lịch sử để trở thành cột mốc tư tưởng cho nhiều thế kỷ sau. *An Inquiry into the Nature and Causes of the Wealth of Nations* - thường được biết đến với cái tên *Sự thịnh vượng của các quốc gia* - của nhà triết học và kinh tế học người Scotland Adam Smith là một tác phẩm như thế. Ra đời vào năm 1776, cuốn sách này không chỉ đặt nền móng cho kinh tế học hiện đại mà còn định hình cách chúng ta nhìn nhận thị trường, lao động, thương mại và vai trò của nhà nước trong đời sống kinh tế.
Ra mắt ba tiểu thuyết và bộ truyện tranh mới nhân dịp 105 năm ngày sinh nhà văn Tô Hoài

Ra mắt ba tiểu thuyết và bộ truyện tranh mới nhân dịp 105 năm ngày sinh nhà văn Tô Hoài

(PNTĐ) - Nhân kỉ niệm 105 năm ngày sinh của nhà văn Tô Hoài (27/9/1920 - 27/9/2025), Nhà xuất bản Kim Đồng giới thiệu đến độc giả 3 tiểu thuyết đặc sắc: Kẻ cướp bến Bỏi, Mẹ mìn bố mìn và Những ngõ phố. Đây là những tác phẩm tiêu biểu cho khả năng quan sát sắc sảo tưởng tượng phong phú, bút pháp hiện thực và tình yêu sâu nặng của Tô Hoài dành cho Hà Nội.
“Điềm báo mệnh trời” và “Tiếng hát non sông“: Chùm thơ dâng Tổ quốc nhân dịp 80 năm Quốc khánh

“Điềm báo mệnh trời” và “Tiếng hát non sông“: Chùm thơ dâng Tổ quốc nhân dịp 80 năm Quốc khánh

(PNTĐ) - Nhân dịp kỷ niệm 80 năm Quốc khánh 2/9, nhà thơ Nguyễn Xuân đã sáng tác hai bài thơ “Điềm báo mệnh trời” và “Tiếng hát non sông”. Một bài ghi lại khoảnh khắc xúc động khi một em bé cất tiếng khóc chào đời đúng ngày 2/9, như một điềm lành gửi tới vận nước; một bài là khúc hát tự hào, nhìn lại chặng đường 80 năm dựng xây và trưởng thành của dân tộc. Hai mạch cảm xúc riêng hòa chung trong chùm thơ giản dị mà tha thiết, như lời tri ân Tổ quốc và niềm tin vào tương lai.