Chồng không đóng góp tài chính gia đình
PNTĐ-Nhiều lúc em cũng bóng gió về chuyện thiếu hụt trong chi tiêu, phải vay nợ để nộp những khoản tiền nọ kia, nhưng hình như anh ấy coi như không nghe thấy...
Em là giáo viên mầm non, ngoài giờ đi dạy ở trường, em phải bán hàng trên mạng mới có thêm thu nhập để đảm bảo cuộc sống gia đình. Chồng em là cảnh sát, lương cao hơn em, nhưng từ ngày lấy nhau đến giờ, anh ấy chưa bao giờ nói cho em biết anh ấy có bao nhiêu tiền, cũng không đưa tiền cho em nuôi con. Nhà có hai vợ chồng và 2 đứa con, một cháu học lớp Một, một cháu học mẫu giáo bé, nên chi tiêu rất tốn kém.
Nhiều lúc em thấy nản. Em biết chồng em không rượu chè, cờ bạc, không tiêu hoang phí, nhưng hay giúp gia đình anh ấy. Bố mẹ anh ấy ở quê giao cho anh lo đủ việc chi tiêu, từ sửa nhà, đóng góp xây nhà thờ họ, xây mộ tổ, đám cưới em trai, em gái, mua sắm trang thiết bị cho gia đình và mua vàng giữ riêng cho anh ấy… Về quê, em thấy nhà chồng đầy đủ tiện nghi hơn gia đình chúng em. Gia đình chồng đều nghĩ anh kiếm được nhiều tiền, lại biết chăm lo cho gia đình, còn em là người “vô tích sự”, ăm bám, nên coi thường em. Em thấy chán lắm rồi, nhiều lúc em đã nghĩ đến chuyện chia tay…
Ảnh minh họa |
Cô gái ấy kể một mạch nỗi ấm ức của mình đã kìm nén bao lâu nay. Tranh thủ lúc cô gái ấy ngừng nói, chuyên viên tư vấn mới “chen vào” được một vài câu hỏi:
- Đã bao giờ em nói với chồng về số tiền cần chi tiêu của gia đình trong một tháng? Anh ấy có biết lương em có bao nhiêu? Đã bao giờ mình chủ động nhắc anh ấy về trách nhiệm đóng góp mà anh ấy không đưa tiền?
- Không ạ - cô gái bảo – Em nghĩ đã là vợ chồng thì nguyên tắc “chồng giỏ, vợ hom”, ai cũng biết. Các ông chồng đều tự động nộp tiền cho vợ, chứ còn phải nhắc thì nói gì là vợ chồng?
Nhiều lúc em cũng bóng gió về chuyện thiếu hụt trong chi tiêu, phải vay nợ để nộp những khoản tiền nọ kia, nhưng hình như anh ấy coi như không nghe thấy. Tại sao anh ấy biết lo cho gia đình mình mà không biết lo cho vợ con?
Nhận thấy quan niệm “chồng giỏ, vợ hom”, chồng phải đưa hết tiền cho vợ quản lý, rằng không cần nói người chồng phải tự ý thức được trách nhiệm của mình, việc ngại nói với chồng về tiền bạc… là điều không phù hợp với cuộc sống hiện nay. Chuyên viên tư vấn trao đổi: “Vợ chồng sống với nhau nhiều chục năm, có trách nhiệm chia sẻ, đóng góp cả về công sức, tình cảm và tiền bạc. Tuy nhiên, vợ chồng bằng cách này hay cách khác phải có thỏa thuận, trao đổi về thu chi của hai vợ chồng và lựa chọn hình thức đóng góp cho phù hợp. Việc người vợ cứ im lặng, tự lo hết mọi khoản trang trải trong gia đình mà không cần tiền của chồng, khiến anh ấy nghĩ mình không đóng góp vợ vẫn lo được, nên ỉ lại. Lâu dần trở thành thói vô trách nhiệm”.
Ảnh minh họa |
Để giải thoát tâm lý nặng nề hiện nay, hai vợ chồng, nhất là người vợ phải thực hiện một công việc đáng ra phải làm từ lâu, đó là công khai tài chính thu chi và đề xuất trách nhiệm của mỗi người. Ví dụ, người vợ có thể cho chồng biết mỗi tháng lương em có 6 triệu, thu nhập thêm được 3 triệu, tổng là 9 triệu, nhưng chi phí cho cả gia đình mỗi tháng hết 11 triệu, có “bằng chứng đàng hoàng”.
Rồi nhắc chồng rằng mình rất tin tưởng anh, bấy lâu nay không hỏi đến tiền của chồng, vì nghĩ mình cố được, còn tiền anh làm ra, anh giữ để tích lũy. Nhưng nay thấy không thể cố được, nên cần sự đóng góp của chồng. Vợ chồng có thể bàn bạc để thống nhất, lựa chọn một trong những phương án quản lý chi tiêu khác nhau.
Một là người chồng đưa hết thu nhập của mình cho vợ, để vợ lo toan, cân đối thu chi cho gia đình. Hai là thống nhất mỗi người hàng tháng góp một khoản nhất định vào “quỹ tiêu dùng chung”, đủ để đảm bảo cuộc sống gia đình, số còn lại mỗi người tự quản lý.
Ba là, thỏa thuận “khoán mục chi” cho từng người. Chẳng hạn, những khoản chi hàng ngày như tiền đi chợ, tiền điện, nước… là do người vợ chịu trách nhiệm. Những khoản khác như tiền học cho con, tiền mua sắm trang thiết bị sinh hoạt gia đình, tiền đối nội, đối ngoại, hiếu, hỉ, tích lũy lâu dài… là nhiệm vụ của người chồng. Khi đã bàn bạc, thống nhất rồi, cứ thế thực hiện, bên nào “quên”, người kia có trách nhiệm nhắc nhở. Gia đình cần sự giao tiếp, trò chuyện, bàn bạc, chia sẻ và trách nhiệm, đừng né tránh rồi sau đó lại ấm ức…
Trao đổi đến đây, cô vợ trẻ hỏi lại: “Nếu đã nhắc nhở, đòi hỏi mà anh ấy vẫn không chịu đưa tiền thì sao?”.
Trừ một số trường hợp đặc biệt như người vợ hay người chồng yếu sức khỏe, ốm đau, tàn tật, mất việc tạm thời… thì cần sự chia sẻ của những người khác trong gia đình, còn lại, nếu có sức khỏe, có thu nhập, mọi người đều có trách nhiệm đóng góp, nếu không sẽ là “ăn bám”. Là vợ chồng, nghĩa là có vui cùng hưởng, có buồn cùng chia sẻ, tại sao ăn uống, sinh hoạt, chi tiêu nuôi con, một người không thực hiện nghĩa vụ? Trường hợp một phía chây ì, có “nợ xấu”, cần có biện pháp cứng rắn.
Có lần một người vợ đã chia sẻ kinh nghiệm buộc người chồng có trách nhiệm đóng góp tài chính gia đình trên mạng xã hội. Chị kể: Chồng tôi biết tôi không có tiền, nhưng anh ấy kiên quyết giữ tiền riêng, không đưa cho tôi chi tiêu cho sinh hoạt gia đình. Tôi nhắc vài lần, anh ấy vẫn ậm ừ, hứa hẹn, rồi vẫn không đưa. Tôi quyết định thực hiện biện pháp mạnh. Đầu tiên là “cắt cơm”.
Buổi tối, tôi nấu cơm cho đủ ba mẹ con, xong xuôi ba mẹ con dọn ăn trước. Khi chồng về hỏi không còn cơm à, tôi nói “em không đủ tiền nuôi cả anh, em xin lỗi, em đã bao các con rồi, còn anh tự lo vậy”. Chồng tôi tức giận bỏ ra ngoài ăn. Tiếp theo, tôi làm đơn cắt tạm thời internet, truyền hình cáp, hạn chế sử dụng điện. Sau vụ ấy, chồng tôi cáu giận, nhưng đành tự nguyện nộp tiền, không thể nói gì được tôi nữa. Khi cầm tiền của anh, tôi tuyên bố đây là tiền lo cho cuộc sống của anh và góp chút nuôi con, chứ không chi tiêu gì cho cá nhân tôi”.
Tiền bạc là việc nhạy cảm trong cuộc sống hôn nhân, nhưng nhạy cảm tức là phải trao đổi, phải công khai quang minh chính đại, phải sòng phẳng giữa vợ và chồng, chứ không có nghĩa là “không được nói đến”. Một số chị em ngại nói, ngại hỏi, cắn răng chịu đựng, nhưng rồi sự chịu đựng nào cũng có giới hạn, đến lúc không thể chấp nhận được nữa, lại có những lời nói, hành động xúc phạm, tổn thương, quá lời với nhau, dẫn tới sóng gió gia đình trầm trọng.
Nhà báo Megan McArdle đã đăng tải trên tạp chí Bloomberg một công trình nghiên cứu tâm lý hôn nhân cho thấy, những gia đình hạnh phúc là những gia đình có chồng tự nguyện nộp lương cho vợ. Trong nghiên cứu này, Megan cho biết, nếu như bạn giữ 5% số tiền thu nhập (lương) của mình và đưa cho vợ toàn bộ số còn lại, bạn sẽ hạnh phúc chẳng khác gì đưa cho vợ 100% lương. Tuy nhiên, mức độ hạnh phúc giảm dần theo số tiền mà bạn không nộp cho vợ hàng tháng. Đây không phải là sự kém hạnh phúc từ nửa còn lại, mà nó còn khiến bạn ít hạnh phúc hơn.
Đóng góp tài chính không chỉ là nghĩa vụ, trách nhiệm, mà nó còn là thể hiện sự tin tưởng, là tình cảm của vợ và chồng với nhau. Khi một người cứ khư khư giữ tiền, không đóng góp cho gia đình, nhưng vẫn hưởng thụ bình thường chứng tỏ sự ích kỷ, sự không tin tưởng nhau, mà sự ịch kỷ và sự thiếu tin tưởng là kẻ thù của cuộc sống hôn nhân, gia đình.
Chuyên gia tâm lý Đinh Đoàn