Em buông điện thoại xuống được không?

Chia sẻ

PNTĐ-Em đón anh với giọng nói nhẹ nhàng vốn có: “Anh về rồi à?”, nhưng mắt thì vẫn dán vào màn hình điện thoại. Anh liếc qua thì thấy hình như em đang xem bộ phim em yêu thích.

 
Anh đi làm về, muộn hơn ngày thường, không phải vì công ty nhiều việc mà bởi anh đã lang thang trên đường khá lâu. Một ngày buồn và tồi tệ đối với anh khi anh bị thuyên chuyển sang một vị trí công tác khác vì một sai lầm trong nghề nghiệp.
 
Anh đã định gọi vài người bạn đi uống rượu… giải sầu nhưng rồi lại thôi vì anh vẫn chưa hết ám ảnh bởi cái chết của một đồng nghiệp cách đây vài tháng. Cũng chỉ vì uống quá chén nên anh ấy đã lái xe không kiểm soát tốc độ gây tai nạn rồi ra đi đột ngột bỏ lại mẹ già, vợ và đứa con còn chưa kịp chào đời.
 
Lòng vòng qua mấy con phố, trong lòng trĩu nặng nỗi buồn rồi anh quyết định về nhà. Nơi đó có gian bếp ấm cúng, có em, có tiếng cười đùa trong trẻo của con thơ.
 
Em đón anh với giọng nói nhẹ nhàng vốn có: “Anh về rồi à?”, nhưng mắt thì vẫn dán vào màn hình điện thoại. Anh liếc qua thì thấy hình như em đang xem bộ phim em yêu thích. Anh không nói gì lẳng lặng cất giày vào tủ và đi lên tầng.
 
Em buông điện thoại xuống được không? - ảnh 1
Ảnh minh họa

 
Đến bữa, em gọi anh xuống ăn cơm. Mâm cơm có vài ba món đơn giản nhưng là những thứ anh và con đều thích. Em ngồi giữa bố con anh nhưng thứ gần em hơn cả lại là chiếc điện thoại.
 
Chốc chốc, tin nhắn lại gửi đến ting… ting… Em tranh thủ trượt và đọc. Có lẽ vì thế mà em không để ý khuôn mặt mệt mỏi của anh, ngay cả đôi đũa trên tay anh cũng uể oải.
 
Buổi tối lên giường, tâm trạng nặng nề anh định tâm sự với em để giải tỏa. Nhưng nhìn sang em, chiếc điện thoại vẫn cầm trên tay. Em bảo: “Sang tháng, bọn em hội khóa, chúng nó lôi em vào Ban Tổ chức, em phải xem mấy cái mẫu áo đồng phục để in cho lớp”. Rồi, em lại lập nhóm để bạn bè chat với nhau. Anh nằm bên cạnh nén tiếng thở dài và chờ em đặt chiếc điện thoại xuống. Nhưng không, nhóm bạn ngày càng được em add nhiều vào thì tin nhắn gửi đến càng dồn dập. Anh đành phải quay lưng lại với em cố dỗ cho mình ngủ.
 
Nhưng anh không ngủ được, còn em khá muộn mỏi mắt nên cũng thiếp đi, điện thoại để ngay trên đầu em màn hình vẫn sáng. Anh nhẹ nhàng nhấc nó ra, tắt nguồn và đặt lên bàn. Trong ánh đèn ngủ, nhìn sang em, anh thấy vừa buồn vừa giận.
 
Ngày trước, anh gặp và yêu em bởi tính cách chu đáo và nhạy cảm của em. Đôi khi chỉ một thay đổi nhỏ của anh, dù anh không nói ra nhưng em vẫn đoán được. Em phán đoán qua cách em quan sát khuôn mặt, ánh mắt, bước chân… và lắng nghe giọng nói, tiếng cười của anh. Bởi vậy, anh rất khó giấu em chuyện gì.
 
Thế nhưng, có lẽ em đã dần dần đánh mất năng lực đó khi em ngày càng quá lệ thuộc vào smart phone. Dường như cả thế giới của em thu gọn trong đó. Việc đầu tiên của em khi ngủ dậy không còn là quờ tay qua chồng con mà là tìm chiếc điện thoại ở đâu. Ngay cả trước khi đi ngủ, vẫn là câu chúc quen thuộc dành cho chồng con, nhưng mắt em lại hướng vào một nơi khác khiến anh thấy hụt hẫng.
 
Cũng đã nhiều lần, anh góp ý với em chuyện này. Em nói sẽ “cai” dần nhưng em đã không thực hiện được. Anh cũng không muốn vì chuyện này mà vợ chồng cãi cọ, bất hòa nên không nhắc lại với em nữa. Anh cũng hiểu sức hấp dẫn của thế giới mạng đối với bất kỳ ai và em cũng không ngoại lệ. Nhưng, em có biết chính sự mê đắm của em với nó đang đẩy vợ chồng xa nhau.
 
Như tối qua chẳng hạn, em đã không còn để ý đến nỗi buồn và sự căng thẳng trên khuôn mặt anh, khối tâm trạng nặng nề trong lòng anh. Anh đã nghĩ về nhà có em nỗi buồn của anh sẽ tan biến nhưng rồi anh lại phải tự mình chịu đựng và vượt qua. Chắc em cũng không thể biết lúc đó, lúc chỉ có hai vợ chồng trên giường với nhau, anh đã định nói: Em à, buông điện thoại xuống, ôm anh được không? Nhưng rồi lòng anh nghẹn lại không cất thành lời được.
 
Và anh mong, từ ngày hôm nay… em sẽ không để anh phải nói ra lời đó nữa, được không?
 
 
THU ĐỨC

Tin cùng chuyên mục

Giữ lại những bữa cơm chung

Giữ lại những bữa cơm chung

(PNTĐ) - Tôi sinh năm 1972, thuộc thế hệ 7x – thế hệ giao thời giữa cũ và mới. Chúng tôi lớn lên trong thời kỳ bao cấp còn nhiều thiếu thốn, nhưng cũng chính vì thế mà càng thấm thía giá trị của gia đình. Trong ký ức tuổi thơ tôi, gia đình là nơi ấm áp và đầy nền nếp.
Có mẹ đồng hành trong hành trình giảm cân

Có mẹ đồng hành trong hành trình giảm cân

(PNTĐ) - Sau 5 lần giảm cân, Nguyễn Tùng Chi (21 tuổi, quê Hải Dương, hiện là sinh viên đại học năm thứ 3 tại Hà Nội) từ 95kg còn 60kg, trở về thân hình cân đối. Giảm được số cân như vậy không hề dễ dàng và phải cần rất nhiều ý chí. Tùng Chi nói cô rất may mắn vì luôn có mẹ ở bên, động viên mình.
Mẹ chồng - nàng dâu cùng “giữ lửa” yêu thương

Mẹ chồng - nàng dâu cùng “giữ lửa” yêu thương

(PNTĐ) - Trong nhịp sống hối hả của xã hội hiện đại, nhiều giá trị truyền thống đang dần bị mai một, sợi dây kết nối giữa các thế hệ trong một gia đình cũng lỏng lẻo hơn. Nhưng vẫn có những mái ấm nhiều thế hệ vẫn giữ được sự gắn kết bền chặt như ở gia đình ba thế hệ của chị Hà Việt Anh. Đặc biệt, mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu trong gia đình chị đã trở thành nền móng vững chắc cho một tổ ấm hạnh phúc.
Ứng xử thế nào khi con thi trượt

Ứng xử thế nào khi con thi trượt

(PNTĐ) - Vừa qua, khi nhận được kết quả thi vào lớp 10, trường THPT công lập năm 2025, nữ sinh V.T.D ở Thanh Hóa đã bỏ nhà đi lang thang rồi mất liên lạc. Trong lúc buồn chán, thất vọng với chính bản thân mình, D đã chọn cách gieo mình xuống làn nước sâu…
Khi trẻ em là nạn nhân của bạo lực gia đình

Khi trẻ em là nạn nhân của bạo lực gia đình

(PNTĐ) - Gần 70% trẻ em từ 10 đến 14 tuổi từng phải hứng chịu ít nhất một hình thức bạo lực trong chính gia đình của mình. Đáng lo ngại hơn, 7 trong 10 trẻ bị trừng phạt bằng các hành vi bạo lực, để lại những tổn thương dai dẳng cả về thể chất lẫn tinh thần.