"Được học" - đó là hạnh phúc

Chia sẻ

Có một cuốn sách đã giúp tôi hiểu thêm về giá trị của học tập, truyền cho tôi năng lượng và cảm hứng học nữa, học mãi. Đó là cuốn “Được học” - một cuốn sách nói lên khao khát học tập của Tara Westover.

"Được học" - đó là hạnh phúc - ảnh 1

Ảnh minh họa.

Trong “Được học”, Tara đã thuật lại câu chuyện về cuộc đời mình, từ thuở nhỏ khi còn là một cô bé sống cùng gia đình trong một ngôi nhà nhỏ bên sườn đồi, với tuổi thơ gần như phó mặc cho tự nhiên và xa lánh hết thảy các nền văn minh.

Cũng giống như bảy anh chị em của mình, tuổi thơ Tara chưa bao giờ được đến trường. Dù gia đình Westover không giàu nhưng cũng không đến mức không thể cho các con tới trường. Tất cả chì vì cha của Tara nghĩ rằng trường học sẽ làm các con ông rời xa đức tin của Thiên chúa. Là tín đồ giáo hội Mormon, ông không tin tưởng các trường công lập, nên đều cho các con của mình tự học ở nhà. Nhưng đến một ngày, Tara muốn đến trường học. Cô tò mò về cuộc sống ngoài kia, bên ngoài núi Buck mà cô tiếp cận.

Cô nghĩ mình chỉ cần nói chuyện với bố, nhưng chưa kịp mở lời cô đã có cảm giác đầy tội lỗi. Cô cảm thấy ước muốn đến trường của mình là một sự lăng mạ với những gì bố đã hy sinh để nuôi gia đình. Nhưng nếu tiếp tục ở nhà thì cô vẫn chỉ là một đứa bé. Cô chấp nhận mạo hiểm để đi học, tự ôn thi ACT, đỗ đại học BYU sau hai lần thi, sau đó học tiếp Cambridge, rồi học tiến sĩ ở Harvard.

Mặc dù được tiếp cận với tri thức nhân loại tại môi trường giáo dục mới nhưng thi thoảng cô cảm thấy mình không thuộc về nơi này. Ngược lại, Tara cũng nhận ra, mỗi lần về thăm nhà, về núi Buck, cô có cảm giác tội lỗi, xấu hổ. Nhưng cô đã vượt qua tất cả, để học tập, để đem lại vinh quang cho chính mình. Đó là một hành trình “trầy da tróc vảy” để được tới trường.

Tôi đã ngạc nhiên và không cầm được nước mắt khi đọc rất nhiều trang sách kể về những công việc Tara đã làm, những nỗi đau đớn cô phải chịu chỉ vì muốn học. Và ám ảnh nhất là sự khủng hoảng tinh thần của cô khi đấu tranh với việc học và thái độ thù địch, xa lánh của bố mẹ, người thân. Có những điều ngoài sức tưởng tượng của bản thân tôi.

Tôi bỗng nghĩ đến mình và bạn bè - hàng ngày vẫn được đến trường, học tập trong những điều kiện đầy đủ nhất nhưng nhiều khi cứ coi việc đi học là nghĩa vụ, học tập với cảm giác nặng nề. Trong khi còn rất nhiều người đang khao khát học tập nhưng họ lại không thể làm được bởi những khiếm khuyết trên cơ thể, vì hoàn cảnh khó khăn… Vậy mà họ không bỏ cuộc. Tôi biết nhiều người, tay không viết được thì dùng chân, mắt không dùng được thì dùng tai để nghe hoặc dùng chữ nổi. Dù khó khăn đến đâu họ vẫn tìm ra cho mình cách để học, vậy mà tại sao tôi và một số bạn bè tôi - khỏe mạnh, bình thường, được chăm lo chu đáo lại lười biếng như vậy?

Tôi cảm thấy may mắn khi cuốn sách đến với mình vào lúc đang chán nản với đống bài tập về nhà. Khi đọc hết cuốn sách cũng là lúc tôi nhận ra mình đang không trân trọng một thứ gì đó. Đó chính là thời gian quý báu được tới trường. Học không phải chỉ ngày một ngày hai mà nó là cả một quá trình rèn luyện lâu dài giúp cho ta có kiến thức để thành công trong công việc sau này.

Tôi thấm thía và cảm động hơn khi mẹ tôi kể rằng, người dịch cuốn sách này chính là cô Nguyễn Bích Lan - một tấm gương tự học với nghị lực phi thường. Từ một đứa trẻ khỏe mạnh, ham học hỏi nhưng vì mắc căn bệnh lạ nên cô không thể tiếp tục đến trường từ năm 13 tuổi. Thế rồi bằng khát khao mãnh liệt, bằng ý chí vươn lên mạnh mẽ, cô đã tự học, trui rèn để trở thành một dịch giả xuất sắc như hiện nay. Dù cơ thể vô cùng yếu đuối và căn bệnh quái ác chưa ngưng hành hạ. Cô còn tích cực khơi dậy và cổ vũ phong trào đọc sách trong cộng đồng bằng nhiều hành động thiết thực.

Học tập đáng để được tôn vinh. Vì chỉ có học học tập mới đem lại cho ta kiến thức và đó là con đường thành công nhanh nhất và cũng cần nhiều sự kiên trì. “Được học” của Tara Westover đã trở thành nguồn cảm hứng cho biết bao đứa trẻ trên thế giới đang tìm kiếm con đường để thay đổi chính mình qua con đường kiến thức, trong đó có tôi. Cuốn sách đã cho tôi thêm sức mạnh và nguồn năng lượng để chinh phục ước mơ. Và để hiểu một điều: Được học - đó chính là hạnh phúc.

NGUYỄN QUỲNH HƯƠNG
(Lớp 8A2, trường THCS Tam Giang, Yên Phong, Bắc Ninh)

Tin cùng chuyên mục

Sao mai Thu Hằng nhiều lần muốn rơi nước mắt khi  hát tại tri ân Nghĩa trang Đường 9 Quảng Trị

Sao mai Thu Hằng nhiều lần muốn rơi nước mắt khi hát tại tri ân Nghĩa trang Đường 9 Quảng Trị

(PNTĐ) - Nữ nghệ sĩ nói về cảm xúc khi hát tri ân Anh hùng, Liệt sĩ tại Nghĩa trang Đường 9 (Quảng Trị): "Cảm giác đứng giữa nơi đây hát luôn rất đặc biệt, khó diễn tả. Tôi thấy mình không phải hát cho những khán giả đang ngồi dưới khán đài, mà là đang hát cho gần 11.000 anh hùng liệt sĩ đang yên nghỉ tại đây. Rất nhiều khi khóe mắt muốn cay, lồng ngực như nghẹn lại".
Vĩnh biệt họa sĩ tài danh Lê Thiết Cương

Vĩnh biệt họa sĩ tài danh Lê Thiết Cương

(PNTĐ) - Lê Thiết Cương - họa sĩ, nhà giám tuyển và phê bình mỹ thuật gạo cội - qua đời ở tuổi 63 sau thời gian mắc trọng bệnh. Tin từ gia đình cho biết, họa sĩ qua đời vào 18h55 tối 17/7 tại nhà riêng. Tin buồn khiến nhiều người bất ngờ bởi cách đây chưa lâu, họa sĩ còn có buổi giao lưu ra mắt cuốn sách mới của ông mang tên Trò chuyện với hội họa.
Vở kịch nói “Đối mặt” - một tác phẩm sân khấu mang nhiều giá trị nghệ thuật và ý nghĩa chính trị sâu sắc

Vở kịch nói “Đối mặt” - một tác phẩm sân khấu mang nhiều giá trị nghệ thuật và ý nghĩa chính trị sâu sắc

(PNTĐ) - Trong không khí hào hùng của tháng Tám lịch sử - mùa Thu Cách mạng, chào mừng 80 năm Ngày truyền thống Công an nhân dân Việt Nam (19/8/1945 - 19/8/2025), 80 năm Cách mạng tháng Tám thành công (19/8/1945 - 19/8/2025) và Quốc khánh nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam (02/9/1945 - 02/9/2025), Sở Văn hóa và Thể thao Hà Nội phối hợp tổ chức chương trình biểu diễn nghệ thuật vở kịch nói “Đối mặt” - một tác phẩm sân khấu mang nhiều giá trị nghệ thuật và ý nghĩa chính trị sâu sắc.
Sức hút từ những gameshow “sao về quê”

Sức hút từ những gameshow “sao về quê”

(PNTĐ) - Gia đình Haha, Sao nhập ngũ, 2 ngày 1 đêm… loạt gameshow đưa nghệ sĩ về trải nghiệm đời sống thường nhật ở thôn quê đang trở thành món ăn tinh thần được khán giả đón nhận mạnh mẽ. Không phải mô hình mới nhưng vẫn trở thành xu hướng, vì sao “sao về quê” lại gây nghiện?