Cơm nắm của mẹ

Chia sẻ

“Cơm nắm muối vừng ăn sáng không cô?”, tiếng chào mời của người bán hàng ăn sáng rong đi qua khiến chị bồi hồi. “Có, bán cho tôi hai nắm nhé!”, chị nhỏ nhẹ hỏi mua rồi cầm nắm cơm bọc trong tờ giấy trắng.

Cơm nắm của mẹ - ảnh 1 (Ảnh: minh họa)

Lần nào cô bán hàng mời, chị đều mua. Món quà sáng đó, có lúc chị mua để ăn nhưng cũng có lúc mua vì nhớ món cơm nắm của mẹ ngày xưa. Với chị, cơm nắm là cả một miền thương nhớ.

Mẹ chị, một người phụ nữ gắn liền với đồng ruộng, giỏi giang chuyện bếp núc. Nhà chị không khá giả, bữa cơm hàng ngày chẳng có cao lương mỹ vị nhưng món dưa cà mắm muối nào của mẹ làm cũng ngon, khiến đàn con ăn ngon lành. Món ăn quen thuộc hàng ngày nhất của chị và các thành viên trong nhà có lẽ là món cơm nắm của mẹ. Những nắm cơm muối vừng theo cha ra đồng, theo các con đến trường học, theo bà đến những buổi chợ đầu hôm. Mẹ có tài nắm cơm khiến ai ăn cũng phải “mê”. Nhất là chị, người gắn liền với những nắm cơm của mẹ nhiều nhất trong gia đình.

Mẹ chị nắm cơm lúc vào đêm khuya để sáng mai cha đi sớm có cơm nắm mang theo lót dạ. Ngày bé, chị hay lon ton phụ mẹ những lúc làm cơm nắm nên thường được chỉ dẫn cách nắm cơm thế nào cho ngon. Bên bếp lửa, bóng mẹ đổ dài trên vách đất, nhóm lửa, cời than, xoay nồi theo từng công đoạn từ lúc cơm sôi cho đến khi cơm cạn nước và chín đều. Trong nhà, mẹ luôn có một chum gạo riêng để nấu cơm nắm. Đó là gạo được xay từ thóc của vụ mùa trước chứ không phải là gạo xay từ thóc mới. Cơm nấu đủ độ dẻo không nát, không khô quá. Những nắm cơm của mẹ có thể để đến hai ngày vẫn không thiu, ăn dẻo, thơm, quện với vị béo của muối vừng luôn khiến người ăn ngon miệng.

Đến tuổi đi học, trường xa, đi bộ, hành trang trong túi xách của chị bao giờ cũng có mo cau cơm nắm của mẹ. Cứ thế đi suốt cả tuổi ấu thơ, nắm cơm của mẹ là vật bất ly thân. Lớn lên, rời quê xa để lập nghiệp rồi lấy chồng làm dâu, chị rời xa vị cơm nắm của mẹ. Nhưng mỗi lần nhắc đến, ký ức lại ùa về, trở thành nỗi nhớ có lúc dịu ngọt, có lúc quay quắt. Mẹ giờ đã già nhưng vẫn rất dẻo tay để nắm cơm, vẫn lấy sào chọc mo cau rơi xuống đầu hè để làm mo đựng cơm nắm. Nhưng việc đó, mẹ làm chỉ là để đỡ buồn tay. Bởi con cháu bây giờ ít đứa ăn cơm nắm, chúng quen với vị bún, phở, mỳ nhiều hơn.

Ở thành phố, trên những gánh hàng quà ăn sáng bán rong vẫn có món cơm nắm bán cho những người ở lứa tuổi đã từng có tuổi thơ gắn liền với nắm cơm của mẹ. Dù những nắm cơm đó không dẻo, không ngon như những nắm cơm mẹ nắm ngày xưa, nhưng nó vẫn gợi nhớ gợi thương về sự tảo tần nắng mưa của mẹ, về lòng yêu thương của mẹ dồn nén vào những nắm cơm dẻo thơm ấy.

HUYỀN LY

Tin cùng chuyên mục

Báo hiếu online thời công nghệ

Báo hiếu online thời công nghệ

(PNTĐ) - Ngày nay, nhiều người đang định nghĩa cách bày tỏ đạo hiếu theo một cách mới. Thay vì giới hạn trong nghi thức truyền thống, nhiều người chọn cách báo hiếu cha mẹ online thông qua video ngắn, blog cá nhân, thử thách hashtag, sử dụng dịch vụ chăm sóc cha mẹ từ xa...
4 năm, 4 phiên tòa vẫn chưa thể xác định bố cho con

4 năm, 4 phiên tòa vẫn chưa thể xác định bố cho con

(PNTĐ) - Khẳng định con mình có bố và người này có danh tính, địa chỉ cụ thể nhưng 4 năm qua, nhiều lần gửi đơn tới các cơ quan chức năng và 4 lần hoãn phiên tòa, chị Trần Thị N.M (sinh năm 1995, trú tại TP Hồ Chí Minh) vẫn chưa thể xác định được bố cho con trai theo quy định của pháp luật. Nguyên nhân vì anh Đinh H.N, người được cho là bố của con chị không đồng ý làm xét nghiệm ADN.
Đạo Hiếu là nền tảng mọi giá trị gia đình

Đạo Hiếu là nền tảng mọi giá trị gia đình

(PNTĐ) - Chữ Hiếu vốn là một giá trị văn hóa rất quan trọng của người Việt, thể hiện sự tôn kính, vâng lời và báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ, tổ tiên. Hiếu cũng là một trong những đức tính được coi là nền tảng của các giá trị gia đình, xã hội.
Hãy hiếu thuận khi còn có mẹ!

Hãy hiếu thuận khi còn có mẹ!

(PNTĐ) - Trong guồng quay tất bật của cuộc sống, đôi khi ta quên mất rằng hạnh phúc giản dị nhất chính là còn được gọi hai tiếng “Mẹ ơi!”. Vu Lan về, câu nhắc nhở “yêu thương nhất là khi còn mẹ” càng trở nên tha thiết, để mỗi người con trân trọng hơn từng phút giây còn được sống trong vòng tay, nụ cười và sự chở che vô giá ấy.