Anh ơi, con anh - con em đang đánh con chúng ta!

Nhà văn Hoàng Anh Tú
Chia sẻ

(PNTĐ) - Cuộc đời này, nào phải ai cũng có một cuộc hôn nhân viên mãn bên những đứa con họ rứt ruột đẻ ra. Có những người phải trải qua bao đớn đau từ một cuộc hôn nhân đứt gãy của họ để tìm thấy hạnh phúc khác nhưng rồi lại chênh vênh thêm một lần nữa khi phải đối diện với vấn đề: Con anh - con tôi - con chúng ta.

 Tôi đã thấy và chứng kiến nhiều giọt nước mắt rơi như thế. Dù cố gắng công bằng mà trái tim nhiều khi đau thắt lại. Muốn trở thành một người mẹ tốt bất kể đó là con mình hay con chồng nhưng vẫn có nhiều khi nước mắt cứ tuôn rơi.

Thì đấy, con mình hư mình có thể mắng, có thể phạt nhưng con của chồng, làm gì cũng phải nhìn trước ngó sau, nói gì cũng phải uốn lưỡi năm lần bảy lượt. Chồng vô tâm thì còn đỡ đằng này nếu chồng cũng nhạy cảm thì xác định tranh cãi dài dài. Chồng đầu ấp tay gối chia sẻ, thủ thỉ, bày tỏ lòng mình còn dễ chứ mẹ chồng, chị chồng, em chồng hay vợ cũ của chồng thì nói sao để họ hiểu rằng mình không thiên vị đứa nào? Thế nên nhiều khi con mình thì bị đối xử nghiêm khắc hơn con chồng.

Đứa trẻ nào cũng nhạy cảm hết, chúng vẫn hỏi: Sao mẹ không bao giờ mắng anh - chị - em kia còn con thì mẹ lại mắng suốt ngày? Rồi cả khi trái tim người mẹ đôi khi giật thót khi con chồng lỡ tay làm đau con mình. Có trái tim người mẹ nào lý trí đến mức thản nhiên được khi đó không?

Những người đang hạnh phúc viên mãn khi con là chính chủ của mình thì làm sao hiểu những người đang hằng ngày phải phân chia não bộ của mình ra nhiều lớp, phải xẻ sớt tim mình ra nhiều mảnh? Con của chồng ngoan thì còn đỡ, đứa trẻ ấy mà hư và bướng thì thật cân não người làm mẹ.

Tôi biết những đứa trẻ trước mặt mẹ kế thì vâng dạ ngoan ngoãn, về nhà mẹ ruột thì lại nói xấu mẹ kế. Đừng trách đứa trẻ ấy. Là bởi nó thương mẹ ruột, nó kể xấu mẹ kế để mẹ ruột vui lòng. Tôi cũng biết những đứa trẻ phải chiến đấu cực nhọc với chính bản thân nó khi đứng giữa mẹ kế với mẹ ruột nếu như 2 người phụ nữ đó hằm hè nhau.

Trái tim người mẹ nào cũng mỏng manh và dễ vỡ như nhau. Tôi biết chứ! Nên có những cơn giận long trời lở đất nếu như con mình về mách tội mẹ kế. Nên có những cơn giận mang sức công phá mạnh hơn cả những cơn bão khi con chồng lỡ đánh con mình.

Đừng cười cợt những người phụ nữ phải đi thêm bước nữa được không? Có phải họ muốn thế đâu? Có ai đám cưới mà không muốn đó là đám cưới cuối cùng của cuộc đời họ? Có ai muốn phải làm mẹ kế không? Đừng ác nghiệt với họ.

Và thưa những người phụ nữ đang làm mẹ kế ơi! Các chị, các em đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Hãy cứ tử tế bằng tất thảy trái tim mình. Tôi tin rằng những đứa trẻ dù chị em không sinh ra nó nhưng đối xử với nó bằng sự tử tế thì các chị em vẫn sẽ trở thành một người mẹ thứ 2 của chúng. Hãy yêu đi và hãy cho đi sự tử tế của mình rồi chị em sẽ nhận lại được trọn vẹn tin yêu của chúng.

Cuối cùng, nếu phải gọi chồng: “Anh ơi, con anh, con em đang đánh con chúng ta” thì hãy gọi bằng cách khác. Rằng: Các con chúng ta đang xích mích, anh hãy giúp chúng hòa giải đi.

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Về nhà

Về nhà

(PNTĐ) - Loan đặt bút ký vào tờ đơn ly hôn rồi sắp xếp hành lý, bước ra khỏi ngôi nhà mà cô đã từng sống không một chút nuối tiếc. My, bạn thân của cô vỗ vai động viên: “Đúng, không cần nhìn lại, đã quyết đi thì sẽ không ân hận”.
Tội ác công nghệ trong thời đại số

Tội ác công nghệ trong thời đại số

(PNTĐ) - Chỉ bằng một cuộc gọi video và vài lời đe dọa, nhiều học sinh, sinh viên hoảng loạn tin rằng mình liên quan đến tội phạm, tự nhốt mình và cầu cứu gia đình. “Bắt cóc online” không chỉ là chiêu trò lừa đảo, mà là tội ác công nghệ đang len lỏi trong từng mái nhà.
Bi kịch ra phố đổi đời

Bi kịch ra phố đổi đời

(PNTĐ) - Chị lặng lẽ nhìn ngôi nhà vắng lặng, muốn hét thật to cho đỡ bí bách. Đứa con trai vào trại cai nghiện một tuần nay. Vậy mà chồng chị xem như không có chuyện gì xảy ra; lại còn đi công tác dài ngày, không gọi về cho vợ hỏi xem tình hình thế nào. Nếu biết chuyển ra thành phố có ngày này, chị thà ở lại quê, cày ruộng quanh năm còn hơn.
Làm mẹ không... “phông bạt”

Làm mẹ không... “phông bạt”

(PNTĐ) - Sáng nay mình đi họp cha mẹ học sinh cho con, lúc về chạm mặt cô bạn học cùng hồi cấp 3. Ngày đó, mình là lớp trưởng còn bạn là Bí thư chi đoàn. Trời xui đất khiến thế nào giờ lại có 2 con bằng tuổi, lại học cùng một trường