Cái chân đau của bà

Chia sẻ

Bà nội ở cách nhà chúng tôi chỉ vài con phố. Nhà bà rộng, đủ để cả gia đình tôi dọn về sống chung, nhưng bà là người chủ động cho chúng tôi ra ở riêng. Bà bảo: “Các con cháu ở riêng cho thoải mái chứ bà già rồi, trái tính trái nết lắm”.

Hồi mới dọn đi, bố mẹ tôi hứa sẽ thường xuyên qua lại thăm bà. Lúc đầu thì một tuần đôi ba lần. Sau đó thì chỉ đến chơi, ăn cơm với bà vào cuối tuần. Dần dần, công việc bận rộn, những cuộc thăm nom thưa dần. Có khi, hai nhà gần nhau thật đấy nhưng vài tuần mẹ mới thay mặt cả nhà đáo qua một lần rồi lại về luôn. Riêng tôi, bận học thêm tối ngày vì sắp thi đại học nên càng có lý do vô cùng chính đáng để ít sang nhà bà.

Chúng tôi có một giao ước ngầm, có việc gì hệ trọng xảy ra thì bà sẽ gọi điện tới báo tin để con cháu biết. Còn bình thường thì thôi. Thành thử, nếu 1 tuần trôi qua mà không thấy bà gọi tới thì cả nhà đều rất yên tâm là bà vẫn khỏe mạnh, bình an.

Cho đến lần vừa rồi, mẹ lại sang thăm bà, mang cho bà chục trứng gà. Mẹ bấm chuông mãi thì bà mới tập tà tập tễnh ra mở cửa. Mẹ hoảng quá, nhìn xuống, phát hiện một chân của bà bị sưng to, tím bầm. Thì ra, một tuần trước, bà bị ngã trong nhà tắm, cái chân bị đập xuống sàn nên sưng tấy.

Ảnh minh họaẢnh minh họa

Vậy mà bà không gọi điện báo cho nhà tôi. Bị mẹ trách, bà bảo: “Thôi, có việc gì đâu hả con, mẹ vẫn ổn. Mẹ không muốn vì chuyện này mà làm các con phải lo lắng, rồi cuộc sống của cả nhà lại đảo lộn hết cả lên”.

Nhưng mẹ tôi không chịu với cách giải thích “mẹ không sao” của bà. Trông cách bà đi đứng, hẳn là bà vẫn đang đau lắm. Ngay ngày hôm sau, mẹ xin nghỉ làm để đưa bà vào viện thăm khám.

Kết quả không sao, bà chỉ bị tổn thương ở vùng cơ, xương đầu gối may mà không bị ảnh hưởng. Nhưng, qua khám tổng thể, bác sĩ lại phát hiện bà có thêm mấy bệnh khác về máu và tim. Mới chỉ nghe qua thôi là đã thấy nguy hiểm. “Chị để ý nhắc bà ngày nào cũng phải uống thuốc huyết áp, không được để huyết áp tăng cao. Nếu bà thấy đánh trống ngực thì phải uống ngay thuốc giảm nhịp tim. Thuốc tim lúc nào bà cũng phải để trong tầm với”, bác sĩ dặn mẹ tôi thế.

Mẹ đưa bà về nhà với tập hồ sơ bệnh án và một túi to các loại thuốc bác sĩ kê, lòng buồn rười rượi.

Hôm đó, cả nhà tôi họp gia đình, dù bà cứ gạt đi, nói là bác sĩ đang trầm trọng hóa lên thôi chứ bà có làm sao đâu. Bố mẹ tôi mời bà về sống chung để tiện bề chăm sóc sức khỏe cho bà song bà kiên quyết từ chối. Vẫn với lý do bà già rồi, ở chung sẽ làm ảnh hưởng tới cuộc sống của các con. Bà chỉ nhận lời là để bố mẹ thường xuyên qua lại thăm bà thôi.

Khi bà bị ốm, chúng tôi mới thấy bà có ý nghĩa với chúng tôi như thế nào. Sẽ chẳng có thành công, tiền bạc… nào bù đắp lại được nếu một ngày kia, chúng tôi không còn có bà nữa. Nỗi ân hận vì đã vô tâm, không quan tâm đến bà mình sẽ đeo bám chúng tôi suốt đời.

Bố tôi quyết định, sẽ không đi làm tối ngày và phó thác việc chăm sóc bà cho mẹ và tôi nữa.

Mẹ tôi cũng hứa, không thể tin chiếc điện thoại “không đổ chuông” nói rằng bà tôi vẫn đang khỏe. Mẹ sẽ sắp xếp việc để thường xuyên qua xem tình hình của bà như thế nào.

Còn tôi bố trí lại lịch học và dành riêng ra một buổi tối cuối tuần không đi học thêm để cùng bố mẹ sang thăm, ăn bữa cơm sum họp với bà. Tôi thấy rằng, mình học các kiến thức trên trời dưới bể, nhưng, có một bài học quan trọng là phải quan tâm tới bà của mình mà lại bỏ qua thì việc học đó cũng là vô nghĩa.

Thế rồi ai vào việc đó, chúng tôi đều tự giác thực hiện. Đầu tuần, mẹ tôi giúp bà đi chợ, trong tuần có món gì ngon thì lại mang sang biếu bà. Bố cũng hay qua, xem bà có cần gì thì làm và để bà luôn thấy có bóng con cháu trong nhà. Còn tôi, từ ngày năng ăn cơm với bà, tôi thấy mình gần gũi và hiểu bà hơn. Bà tôi cũng luôn vui vẻ, sức khỏe cải thiện rõ rệt. Nghe bà kể, mấy tuần rồi bà không phải uống thuốc tim vì tim bà hoạt động rất tốt.

Rất may là chúng tôi đã kịp sửa chữa thiếu sót. Thay vì đợi tới lúc quá muộn, chúng tôi đang cố gắng tận dụng từng ngày ý nghĩa để được ở bên người bà thân yêu.

THÁI ANH

Tin cùng chuyên mục

Người đóng góp cho đại dương xanh

Người đóng góp cho đại dương xanh

(PNTĐ) - Trong bối cảnh những vấn đề đại dương ngày càng trở nên cấp bách và phức tạp, vai trò của phụ nữ trong ngành khoa học biển được nhìn nhận như một động lực quan trọng cho đổi mới, sáng tạo và phục hồi môi trường. Tiến sĩ Aileen Tan Shau Hwai, người Malaysia, không chỉ là biểu tượng của ý chí vươn lên trong lĩnh vực thường do nam giới thống trị, mà còn là người truyền cảm hứng mạnh mẽ về bình đẳng giới và khát vọng đóng góp cho đại dương xanh bền vững.
Nữ sinh mong phát triển công nghệ bán dẫn

Nữ sinh mong phát triển công nghệ bán dẫn

(PNTĐ) - Giữa lúc ngành công nghệ chip đang trở thành mũi nhọn phát triển toàn cầu, không ít bạn trẻ Việt Nam đã chủ động tìm đến lĩnh vực này. Trong số đó, Trần Vân Ngọc Linh, nữ sinh đến từ Hà Nội đã lựa chọn theo đuổi ngành học vốn được xem là “lãnh địa” của nam giới, với mong muốn đóng góp cho sự phát triển công nghệ bán dẫn trong tương lai.
Lưu trữ tế bào gốc

Lưu trữ tế bào gốc

(PNTĐ) - Tế bào gốc là loại tế bào đặc biệt có khả năng tự đổi mới và biến đổi thành nhiều tế bào trong cơ thể. Lưu trữ tế bào gốc là quá trình thu thập, xử lý, và bảo quản lạnh tế bào gốc từ máu hoặc mô chứa nhiều tế bào gốc trong điều kiện đạt tiêu chuẩn có thể sử dụng trong mục đích y tế.