Có một thứ không thể “Phẫu thuật thẩm mỹ”
(PNTĐ) -Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như “bình chọn” của gần ba mươi chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại đã qua “một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu bội bạc.
Gần bốn mươi tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, giờ sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy chưa đến một triệu bạc, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười thì luôn rạng rỡ trên môi.
Có lẽ vì ông trời đã ban cho Hoài một sắc đẹp và sự dịu dàng nên dù biết cô đã một đời chồng nhưng vẫn có bao người đàn ông theo đuổi. Những anh đang có vợ thì khẩn trương đeo bám với hy vọng vào sự sơ hở của người đẹp. Những anh một đời vợ thì dù không tự tin nhưng vẫn ngày ngày nhắn tin: “Em ăn chưa?”, “Em đang làm gì?”, “Em đi ngủ chưa?”. Thậm chí, đến cả các em, các cháu cách xa đến cả chục tuổi còn “xa gần”: “Mình kết bạn zalo nói chuyện được không cô?”.

Hoài lịch sự, thân thiện với tất cả trong chừng mực có thể cho đến một ngày đang ngồi ăn sáng trong quán phở Thiên Thanh mới mở, cô bắt gặp một anh chàng có dáng thư sinh, nhẹ nhàng đang lơ ngơ đi tìm chỗ ngồi. Dĩ nhiên, chỉ cần lướt qua cô cũng biết vào giờ này cả mười dãy bàn chỉ còn một vị trí đang trống ấy là ngay trước mặt cô. Anh chàng kính cận bước đến, kéo ghế, nhẹ nhàng xin phép rồi ngồi xuống. Hoài gật đầu, không quên ném sang một ánh mắt lạnh tanh.
Nhưng điều lạ lùng và bất ngờ là cho đến lúc ăn xong bát phở gà, anh ta chỉ liếc nhìn những người đi qua đường và vài ba vị khách ở gần đang lớn tiếng chứ không hề liếc sang cô gái xinh đẹp đang ngồi đối diện có chiếc váy hồng tôn nền da trắng. Chính sự đàng hoàng, lịch lãm và thản nhiên đó khiến Hoài nhận ra anh không phải là kẻ háo sắc, mê gái đẹp như tất thảy những gã đàn ông đang vây lấy cô lúc này.
Người ta bảo cái gì tự nhiên thì sẽ có cái lý riêng. Hoài cũng không rõ tại sao với người khác cô luôn có sự đề phòng, cảnh giác, né tránh, dò xét còn với anh, cô hoàn toàn “mất cảnh giác”. Nụ hôn đầu tiên trao vội trên ghế lái, những cái ôm đầy ấm áp, bàn tay cô nằm trong bàn tay người đàn ông ít nói, nhẹ nhàng, sâu sắc kia…
Như một cái cây lớn lên dù xanh tốt, vạm vỡ cũng sớm muộn phải đương đầu với gió bão, mối tình đẹp của cô và anh cũng phải đối diện với không ít lời gièm pha, đố kỵ.
Hai năm sau, họ đứng trước sự lựa chọn của hôn nhân. Sóng gió từ đâu ập đến khi người ta cứ nghi ngờ trên đời không thể có tình yêu đẹp đến thế giữa trai tân và gái nạ dòng. Bạn bè Hoài lo lắng, bàn ra bàn vào là Hoài nên cân nhắc cẩn thận vì sợ Hoài sẽ sớm vỡ mộng một lần nữa. “Đàn ông yêu bằng mắt, người ta trai tân như vậy, mọi thứ tốt như vậy, lấy gái một lần đò rồi liệu có bền không?”, “Bây giờ đam mê như thế, nhưng lấy nhau về lại chồng cũ, chồng mới được mấy bữa mà chán?”.

Hoài chỉ cười, không ai hiểu mình bằng chính mình. Cũng như, không ai hiểu anh bằng chính cô. Tình yêu của họ đâu phải thứ si mê mù quáng, đâu đến từ ngọc ngà gấm vóc mà là sâu nặng nghĩa tình. Nhưng cô đâu biết rằng, ở phía ngược lại, anh cũng nhận được những lời xúi bẩy đầy ác ý.
Một hôm, đang ăn trưa ở quán bên kia đường, nhìn thấy anh, bà Lan Chánh văn phòng cơ quan Hoài có đôi mắt xếch, cái miệng rộng liền phán về Hoài:
- Con bé đó nhất định là đã… dao kéo. Tại hôm rồi, tao xem ảnh thời sinh viên của đứa em họ tao mới nhận ra nó gầy như cá mắm, nhìn vêu vao, khác lắm. Là đàn bà tao biết mà.
- Làm gì có chuyện đó chị - anh lập tức phủ nhận.
Người bên ngoài như anh không thể biết là lâu nay bà Lan đã nhắm cái ghế Phó Trưởng phòng kế toán cho cô cháu gái, bà đã bàn tính với tay Trưởng phòng Tổ chức đâu vào đấy chỉ chờ lấy phiếu lấy lệ. Ai ngờ, khi công bố kết quả mới vỡ lẽ Hoài mới là người được anh chị em trong phòng quý mến nên cháu bà bị gạch. Đã thế, lãnh đạo cơ quan còn tin tưởng cử đi học cao cấp chính trị. Hoài đâu ngờ mình đã triệt đường thăng tiến của cháu bà Lan.
Bực bội trong lòng mà không thể trực diện, bà bắt đầu tung cái chiêu bôi bẩn để phá Hoài bằng mọi cách. Bữa ngồi với anh bảo vệ thì kêu hàng xóm chê Hoài khó tính. Sang lấy giấy đi đường thì “buôn” với văn thư rằng cái Hoài nó bừa bộn. Góp gió thành bão, từ xa đến gần, bà vẫn hy vọng hạ uy tín của Hoài và nhất là phải phá cái tổ ấm vừa mới manh nha này. Kéo ghế gần, bà thì thào với anh trong quán cà phê.
- Đây, cậu xem, nhìn cái ảnh nó hồi sinh viên, gò má thì cao, răng thì vâu, lấy đâu ra cái cằm đẹp, cái má bầu bĩnh như bây giờ.
Như thể chưa đủ thuyết phục, bà quyết định “bồi” thêm:
- Mày yêu nó quá nên không để ý thôi. Những đứa xinh như thế làm gì có đứa nào không “dao kéo”. Mà tao là đàn bà tao nói thật, phàm là đã dao kéo thì còn gọi gì là đẹp. Từ sự giả tạo này sẽ đến sự giả tạo khác. Đàn bà là giống khó tin…
Nghe đến đây, dù rất yêu và trân trọng Hoài nhưng anh vẫn thấy nóng mặt thật sự. Một phần vì cảm giác bị Hoài lừa dối, phần vì cảm thấy bực bội khi có người dám nói xấu người mình yêu một cách trực diện, nên anh nói với bà Lan:
- Để mai em sẽ nói chuyện với Hoài về việc này.
- Mày điên à! Ngu thế, hỏi thẳng thì chẳng đứa con gái nào thừa nhận cả. Còn nếu mày quyết tìm hiểu, quyết tìm ra cái tay bác sĩ nào đó đã phẫu thuật, đem cái hóa đơn thanh toán đập vào mặt nó thì cũng coi như tình tan. Đằng nào chả mất. Thôi, bỏ đi.
- Không được. Chị đã nói thế, em phải làm cho ra nhẽ. Chị đợi em, ngày mai em sẽ tìm cách ba mặt một lời…
Bà Lan giả vờ tỏ ra cuống quýt can ngăn. Bà càng ra sức “rút củi đáy nồi” thì “lửa” càng to hơn để rồi kết thúc buổi nói chuyện bà tự nhận rằng “chị đã lỡ miệng” lại càng làm anh bực bội.

Đúng hẹn, mười một giờ ba mươi anh đứng dưới cổng cơ quan đợi Hoài. Hôm nay cô mặc chiếc váy cổ tròn khoe nước da trắng mịn, cổ cao ba ngấn. Anh lặng lẽ lái xe, im lặng không nói gì khiến Hoài thấy lo lắng. Anh dẫn cô vào nhà hàng, ngồi ngay ở cái bàn gần chiếc poster quảng cáo rất to. Trên đó in hình một cô diễn viên xinh đẹp đã được “lột xác” nhờ phẫu thuật thẩm mỹ. Khi nâng ly nước ép, sau câu chuyện khá dài, Hoài nghiêng đầu:
- Dù thế nào, em vẫn ủng hộ các bạn ấy làm đẹp, là phụ nữ ai chẳng muốn đẹp, mặc dù em không có cái gan đó.
Anh lặng lẽ nhìn vào mắt Hoài, nói một câu khá to đủ để cho người nào đó đang ngồi gần nghe thấy:
- Thực ra, trên đời có một thứ không thể nào “phẫu thuật thẩm mỹ” được đó chính là trái tim. Anh chỉ cần trái tim em, lắng nghe trái tim em. Trên đời cũng không có người phụ nữ hoàn hảo, chỉ có người phụ nữ luôn hết lòng với mình. Tình yêu chỉ cần như thế là đủ…
Hoài mỉm cười rạng rỡ, nụ cười ấy, không thể nào “phẫu thuật” mà có được.