Cốm Thu

Việt Phương
Chia sẻ

(PNTĐ) -

Xanh như ngọc màu lá sen em đợi

Chút hương đồng bối rối mắt nhìn nhau

Gió trẻ lại mây trời trong quá đỗi

Cốm mùa thu ta nhớ thuở ban đầu...

 

Bên sông Tô anh qua tìm hương cốm

Em theo không thu đã chín ngày rồi

Chân em vội mùa thu anh tới

Trời không đâu chẳng thể cầm lòng

 

Ôi đầu thu Hà Nội xanh cốm mới

Thoảng lá sen lồng lộng sóng Tây Hồ

Anh yêu mãi mùi hương đồng dễ nhớ

Em theo không lòng đắm đuối hay chưa?

                                       Thái Thăng Long

Cốm Thu  - ảnh 1
Ảnh minh họa

LỜI BÌNH

Hương cốm của Thái Thăng Long đặc biệt lắm, đó là hương non tơ, hương phải lòng đầy tha thiết đem đến một cảm nhận bất ngờ:

Xanh như ngọc màu lá sen em đợi

Chút hương đồng bối rối mắt nhìn nhau

Gió trẻ lại mây trời trong quá đỗi

Cốm mùa thu ta nhớ thuở ban đầu...

Mùa thu bắt đầu bằng sự chuyển giao của cảm xúc từ sen đến cốm, từ sự đợi chờ đến gặp gỡ, ngỡ ngàng.

Gió trẻ lại mây trời trong quá đỗi

Cốm mùa thu ta nhớ thuở ban đầu...

 Ai cũng biết lúc này sen đã tàn, lá sen khô chỉ để gói hương cốm vụ lúa mới chứ đâu thể phơi phới như đương xuân, nhưng không phải vì thế mà ký ức của tình yêu khô cằn, tàn tạ. Tất cả là nhờ hôm đó trời xanh quá, mắt em trong trẻo quá mà trái tim lại cất lời. Khổ thơ thứ hai mới là sự bối rối mà thành thực của tình yêu khi mở ra một biên độ khác của mùa thu:

Bên sông Tô anh qua tìm hương cốm

Em theo không thu đã chín ngày rồi,

Chân em vội mùa thu anh tới

Trời không đâu chẳng thể cầm lòng

Ở đây có hai không gian của mùa thu và hương cốm. Không gian thực của một Hà Nội bên sông Tô của làng Vòng và không gian của tình yêu: Không gian của sự theo đuổi và níu giữ. Chẳng phải tự nhiên mà Thái Thăng Long lại nhắc “em theo không”. Cô gái danh giá và kiêu sa ấy như thể đã tự gả mình cho hương cốm, đã si mê mùa thu từ độ nào. Và, từ phía của chàng trai cũng nhận ra: “Trời không đâu chẳng thể cầm lòng”. Chẳng riêng anh, ai có thể cầm lòng được trước duyên tình ấy. Cốm như lễ vật, như tín vật thề hẹn nên duyên.

Ôi đầu thu Hà Nội xanh cốm mới

Thoảng lá sen lồng lộng sóng Tây Hồ

Anh yêu mãi mùi hương đồng dễ nhớ

Em theo không lòng đắm đuối hay chưa?

Khổ thơ này sẽ không có gì đặc biệt nếu như không có sự khẳng định và thắc thỏm của tình yêu. Hai trạng thái ấy luôn ngự trị, đan xen và phảng phất. Từ đầu đến cuối bài thơ, người đọc đều nhận ra mùa thu, hướng cốm chỉ là nguyên cớ để những “đắm đuối” kia được hiện diện. Cảm xúc ấy trong thơ Thái Thăng Long không mãnh liệt như hương cốm trong thơ Mai Văn Phấn (Lá sen xanh ủ cốm em anh/ Chín nẫu chân mây mùa hạ-Cốm hương) mà đọng lại ở sự thấp thỏm: “Em theo không lòng đắm đuối hay chưa?”.

 Câu thơ đặt ra nhiều cách hiểu. “Theo không” ấy là  tình nào, là si mê nào hay chính anh đang tự hỏi trái tim mình. Thơ Thái Thăng Long luôn mượt mà, say đắm từng câu chữ. Dường như luôn có hình ảnh người phụ nữ với đường nét, tâm tính, cử chỉ dịu dàng trong câu thơ của anh. 

Trong Cốm thu, những từ ngữ như “em đợi”, “gió trẻ”, “chân em vội”… gợi dáng dấp một nàng thiếu nữ, một nàng thơ là khởi nguồn cho tứ thơ này. Khép lại Cốm thu, người đọc vẫn còn thấy tiêng tiếc một điều gì còn dang dở chưa trọn vẹn như mối tình năm ấy của chính cuộc đời mình vậy…

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Về nhà

Về nhà

(PNTĐ) - Loan đặt bút ký vào tờ đơn ly hôn rồi sắp xếp hành lý, bước ra khỏi ngôi nhà mà cô đã từng sống không một chút nuối tiếc. My, bạn thân của cô vỗ vai động viên: “Đúng, không cần nhìn lại, đã quyết đi thì sẽ không ân hận”.
Tội ác công nghệ trong thời đại số

Tội ác công nghệ trong thời đại số

(PNTĐ) - Chỉ bằng một cuộc gọi video và vài lời đe dọa, nhiều học sinh, sinh viên hoảng loạn tin rằng mình liên quan đến tội phạm, tự nhốt mình và cầu cứu gia đình. “Bắt cóc online” không chỉ là chiêu trò lừa đảo, mà là tội ác công nghệ đang len lỏi trong từng mái nhà.
Bi kịch ra phố đổi đời

Bi kịch ra phố đổi đời

(PNTĐ) - Chị lặng lẽ nhìn ngôi nhà vắng lặng, muốn hét thật to cho đỡ bí bách. Đứa con trai vào trại cai nghiện một tuần nay. Vậy mà chồng chị xem như không có chuyện gì xảy ra; lại còn đi công tác dài ngày, không gọi về cho vợ hỏi xem tình hình thế nào. Nếu biết chuyển ra thành phố có ngày này, chị thà ở lại quê, cày ruộng quanh năm còn hơn.
Làm mẹ không... “phông bạt”

Làm mẹ không... “phông bạt”

(PNTĐ) - Sáng nay mình đi họp cha mẹ học sinh cho con, lúc về chạm mặt cô bạn học cùng hồi cấp 3. Ngày đó, mình là lớp trưởng còn bạn là Bí thư chi đoàn. Trời xui đất khiến thế nào giờ lại có 2 con bằng tuổi, lại học cùng một trường