Cúc họa mi và phố

Chia sẻ

Từng ngõ phố, từng tên đường, từng hàng cây của Hà Nội đều có thể gọi tên thành “cố nhân” nhưng đâu phải vì thế mà mảnh đất này thành già nua, cũ kỹ. Hà Nội với mỗi người là những gam màu cảm xúc buồn vui, nuối tiếc riêng. Tôi nhớ con đường nhỏ và những chiếc xe chở cúc họa mi vào phố làm nên một mùa thu phiêu lãng của Hà Nội.

Người đất kinh kì vốn yêu hoa. Từ mùa sen Tây Hồ, mùa loa kèn, mùa đào Nhật Tân… Hoa đã làm nên hương sắc bốn mùa, hoa thổi hồn cho những họa phẩm và góp phần tạo nên sự thanh tao, kín đáo trong tâm hồn con người Hà Nội.

Ảnh minh họaẢnh minh họa

Tôi nhớ mùa thu ấy rét muộn hơn và thưa vắng những cơn mưa. Sớm mùa thu Hà Nội có hơi may se lạnh như sự huyền diệu của một câu chuyện cổ tích giăng đầy trên phố. Những chiếc khăn mỏng vắt ngang bờ vai cô gái. Từng con ngõ như vắng hơn, dài hun hút. Trên con phố Đê La Thành, từ bao giờ đã thấy một người phụ nữ đẩy chiếc xe đạp chở đầy cúc họa mi. Những bông hoa cánh trắng, điểm nhụy vàng thanh khiết như tâm hồn người thiếu nữ đến với con phố để làm nên mùa thu. Thu mắc nợ loài hoa này một phép màu của mùa màng.

Bó cúc họa mi gói trong tờ giấy báo được người mua khẽ bồng trước ngực. Có lẽ vì loài hoa này không sặc sỡ, không quá diêm dúa nên được người Hà Thành chọn, được yêu và được tôn sùng như sứ giả của mùa thu ở phố. Người ta tặng cúc họa mi cho vợ, cho người thương, hay đơn giản là cho một người bạn cũ đều mang một thông điệp riêng. Nhưng với tôi, hình ảnh bó cúc họa mi đầu mùa được cắm trong chiếc bình gốm men rạn lại gợi một kỷ niệm thật đặc biệt trong cái lần về qua phố để thấy lại bóng dáng cổ nhân xưa. Đâu đây, bên chén trà chiều, những bông cúc họa mi đang nhắc lại những kỷ niệm, những câu nói, những nụ cười của ai đó tưởng như thật gần mà đã xa xôi mãi.

Cúc họa mi đi vào từng ngõ nhỏ, từng ô cửa làm nên một sắc thu giản dị. Loài hoa không gắn với một danh hiệu gì lớn lao, luôn tượng trưng cho những gì bâng khuâng, phảng phất. Nhắc đến Hà Nội là nhắc đến phố xá, vỉa hè cả ngàn năm đã làm nên bản sắc kinh thành. Phố trở thành nơi lưu giữ những dấu ấn thời gian một phần nhờ ở cúc họa mi. Mùa hoa được nhớ đến bởi trong như tiếng họa mi rừng hót khi cơn mưa vừa tạnh… tất cả cứ vất vít, đan cài khó có thể tách bạch trong sắc thu.

Ảnh minh họaẢnh minh họa

Người con gái ấy yêu cúc họa mi bởi sự nhẹ nhàng và tha thiết. Hà Nội có biết bao nàng thiếu nữ yêu cúc họa mi như thế mà sao tôi chỉ nhớ mùa hoa ấy, chỉ thương người con gái ấy? Hình như mùa thu đẹp dịu dàng nhưng cũng có nỗi niềm riêng khó nói như em ngày xưa. Hôm nay, những bông cúc họa mi của Hà Nội đang nở giữa khoảng cách tưởng như thật gần mà mênh mông giữa chúng mình. Sẽ chỉ còn là kỷ niệm đẹp nhé những con phố Hoàng Cầu, Giảng Võ, Đê La Thành… còn dang dở, còn nuối tiếc và nên thơ.

Hà Nội của tôi là những khắc khoải của cúc họa mi, mỗi mùa thu lại nhắc đến kỷ niệm xưa, thêm yêu phố nhỏ, ngõ nhỏ và mùa thu dịu dàng đã lắng sâu trong tâm hồn mình.

LƯƠNG VIỆT

Tin cùng chuyên mục

Về nhà

Về nhà

(PNTĐ) - Loan đặt bút ký vào tờ đơn ly hôn rồi sắp xếp hành lý, bước ra khỏi ngôi nhà mà cô đã từng sống không một chút nuối tiếc. My, bạn thân của cô vỗ vai động viên: “Đúng, không cần nhìn lại, đã quyết đi thì sẽ không ân hận”.
Tội ác công nghệ trong thời đại số

Tội ác công nghệ trong thời đại số

(PNTĐ) - Chỉ bằng một cuộc gọi video và vài lời đe dọa, nhiều học sinh, sinh viên hoảng loạn tin rằng mình liên quan đến tội phạm, tự nhốt mình và cầu cứu gia đình. “Bắt cóc online” không chỉ là chiêu trò lừa đảo, mà là tội ác công nghệ đang len lỏi trong từng mái nhà.
Bi kịch ra phố đổi đời

Bi kịch ra phố đổi đời

(PNTĐ) - Chị lặng lẽ nhìn ngôi nhà vắng lặng, muốn hét thật to cho đỡ bí bách. Đứa con trai vào trại cai nghiện một tuần nay. Vậy mà chồng chị xem như không có chuyện gì xảy ra; lại còn đi công tác dài ngày, không gọi về cho vợ hỏi xem tình hình thế nào. Nếu biết chuyển ra thành phố có ngày này, chị thà ở lại quê, cày ruộng quanh năm còn hơn.
Làm mẹ không... “phông bạt”

Làm mẹ không... “phông bạt”

(PNTĐ) - Sáng nay mình đi họp cha mẹ học sinh cho con, lúc về chạm mặt cô bạn học cùng hồi cấp 3. Ngày đó, mình là lớp trưởng còn bạn là Bí thư chi đoàn. Trời xui đất khiến thế nào giờ lại có 2 con bằng tuổi, lại học cùng một trường