Đôi dép của mẹ

Thái Anh
Chia sẻ

(PNTĐ) - Sáng nay, mình đến đón mẹ sang nhà mình. Chốc nữa, mình phải đi công tác, hai đứa nhỏ chẳng có ai trông nên lại phải cậy nhờ mẹ.

- Mẹ, mẹ nhanh nhanh chút không có con bị lỡ xe, mình giục.

- Được được, mẹ ra ngay, ra ngay. Mẹ mình đáp, tay quơ vội cái túi đựng quần áo, hai chân mẹ thọc vào giầy rồi chạy theo mình.

Bỗng nhiên…

“Ối… ai dà… đau quá”. Mình nghe thấy tiếng than rồi mẹ ngồi thụp xuống, lấy tay xoa bóp bàn chân. Trời ạ, do mẹ vội nên vấp chân vào bậc cửa, may mà không làm sao. Lúc này, mình mới để ý, đôi giày vải mẹ đang đi đã bị sờn ở mũi, cái tất bên trong cũng thủng một lỗ to làm hở cả ngón chân cái. Đang muốn trách mẹ bất cẩn, nhưng nhìn thấy cảnh đó bỗng mình thấy lòng quặn lại...

Đó là đôi dày vải chuyên đi tập thể dục của con gái mình khi học lớp 8. Lúc đó, nó gầy nhom, chân nhỏ thó. Hình như lúc mình định vứt đôi giày vải đi thì mẹ giữ lại, bảo là chân cháu vừa với chân mẹ nên để mẹ đi nốt cho khỏi phí. Giờ, con mình đã học lớp 11, lớn phổng phao, chân to lắm rồi còn mẹ thì vẫn đi đôi giày cũ đó.

Sau chuyến đi công tác, mình lập tức đi mua cho mẹ đôi giày mới. Ra cửa hàng bách hóa, mình ngắm được một đôi giày rất xinh, chắc chắn. Mẹ mà đi đôi giày này thì dù có không may bị vấp cũng không lo chân bị thương. Cô bán hàng đon đả: “Chị mua giày cho ai? Cho em xin cỡ chân?”. Mình thoáng lúng túng chút rồi nói: “Mình mua cho mẹ, chắc là bà đi size giầy 36 vì cách đây mấy năm, con gái chị cũng đi giầy cỡ đó”.

Đôi dép của mẹ - ảnh 1
Ảnh minh họa

Tiện thể, thấy cửa hàng bán áo sơmi tầm tuổi mẹ, mình liền mua cho mẹ luôn. Lại là cô bán hàng hỏi: “Vậy, mẹ chị nặng bao nhiêu cân, cao bao nhiêu để em tư vấn chọn size cho phù hợp?”. Mình giật mình, thực sự là chẳng biết mẹ nặng bao nhiêu vì có bao giờ hỏi mẹ câu đó đâu. Mình bèn chỉ tay vào mấy vị khách cũng đang đi xem hàng gần đó, nói: “Mẹ chị cũng chạc cỡ người như bác kia, à mà có khi đậm người hơn chút nhưng không cao bằng thì phải”.

Cô bán hàng nhìn mình cười: “Chị mua cho mẹ chồng phải không? Em cũng có mẹ chồng. Em và mẹ chồng yêu quý nhau lắm nhưng thực sự em vẫn thấy có khoảng cách sao đó. Vì thế, chị là dâu con không thuộc cân nặng của mẹ chồng cũng có thể thông cảm được”.

Mình nghe cô bán hàng nói xong thì đỏ mặt. Mẹ là mẹ đẻ của mình chứ có phải mẹ chồng đâu.

Thế mới thấy, lâu nay, mình thật vô tâm với mẹ. Nhất là từ ngày lấy chồng, rồi sinh con, trong đầu mình lúc nào cũng chỉ có từ “con”. Mình lo lắng khi con biếng ăn, tháng này chả thấy lên cân mấy. Khi con nhỏ, mình còn lập hẳn sổ ghi chép cẩn thận chiều cao, cân nặng của con hàng tháng để so sánh, đối chiếu, theo dõi tốc độ lớn của con.

Sau này khi con lớn hơn, cân nặng không còn là vấn đề thì mình lại lo đầu tư tiền bạc, công sức cho việc học của con. Mình lo cho con đến nỗi quên cả còn có một người mẹ đã già yếu. Cũng là bởi mẹ chẳng bao giờ đòi hỏi gì ở mình. Mẹ không buồn, cũng chưa từng trách mình sao không hỏi thăm sức khỏe của mẹ. Thay vào đó, mẹ lúc nào cũng hỏi thăm các con, cháu sống ra sao. Rồi mẹ dặn, khi nào con bận thì báo để mẹ đến nhà chăm các cháu cho con.

Thế là lần này cũng như nhiều lần trước nữa, mình nhờ mẹ trông con giúp. Chỉ tới khi mẹ bị đau chân do đôi giày vải bị mòn thì lòng hiếu thảo trong mình mới thức tỉnh. Thấy mình cứ bần thần không biết nên mua áo cho mẹ cỡ nào là vừa, cô bán hàng cho mình một giải pháp: “Chị ơi, vì cửa hàng của nhà em không được đổi trả nên chị cân nhắc kỹ khi mua cho bà nhé. Tốt nhất là chị về nhà hỏi lại bà các số đo, hoặc là đưa luôn bà tới đây để bà chọn quần áo cho vừa”.

Mình nghe lời cô bán hàng, không mua áo cho mẹ nữa. Trên đường về hôm ấy, mình cứ nghĩ mãi. Có lần khi các con hư, học hành không chăm chỉ, mình giận quá mà trách các con không biết nhớ ơn, báo đáp cho những hy sinh mình đã dành cho các con. Nhưng giờ thì mình thấy chính mình cũng đã báo đáp lại mẹ đâu, hơn 40 tuổi rồi mà mình cũng còn vô tâm với mẹ của mình đấy chứ. Mình cũng chỉ là đứa trẻ to xác đang dần hoàn thiện của mẹ mình mà thôi.

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Tưởng chung mà hóa... riêng

Tưởng chung mà hóa... riêng

(PNTĐ) - Có những tài sản, khoản nợ hình thành trong hôn nhân, được biết bởi cả hai vợ chồng nhưng lại không phải là tài sản và nợ chung. Vì vậy, quyền sở hữu tài sản hay trách nhiệm trả nợ lại chỉ thuộc 1 trong 2 bên.
Một ngày hai lần làm giỗ cha...

Một ngày hai lần làm giỗ cha...

(PNTĐ) - Cứ đến ngày giỗ ông Thành là đám con cháu, họ hàng thân tộc nhà ông lại nhộn nhịp vào ra ăn cỗ hết nhà con trai trưởng đến nhà con trai thứ. Cỗ nhà nào cũng to, khách mời không kém nhau một người. Ai ăn cỗ nhà anh con trưởng mà không vào ăn cỗ ở nhà con trai thứ hoặc ngược lại thì thế nào ngày mai cũng… to chuyện.
Đàn bà, con gái biết gì

Đàn bà, con gái biết gì

(PNTĐ) - Câu nói cửa miệng của anh với vợ thường là: “Đàn bà con gái biết gì mà tham gia”, “Đàn bà con gái chỉ làm hỏng việc”... Đến nỗi, nhiều khi anh nói với vợ trong sự vô thức như một thói quen...
Tri ân những con người góp phần làm nên lịch sử

Tri ân những con người góp phần làm nên lịch sử

(PNTĐ) - Kỷ niệm 50 năm ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, các cấp Hội Phụ nữ Hà Nội đã tổ chức nhiều hoạt động, chương trình ý nghĩa, thiết thực thăm hỏi, tri ân các các nữ thương binh, vợ liệt sỹ gia đình có công, san sẻ khó khăn với phụ nữ... Các hoạt động đã góp phần giáo dục truyền thống cách mạng, lòng yêu nước, đồng thời khơi dậy khát vọng cùng góp sức xây dựng đất nước bước vào kỷ nguyên mới - kỷ nguyên vươn mình của dân tộc.