Hương chiều
(PNTĐ) -
Chiều quê
Một nốt nhạc trầm
Thì thầm sâu thẳm
Giữa dòng thời gian
Chiều quê
Tìm lại lãng quên
Là mưa nắng đọng ở bên nụ cười
Chiều quê
Dịu lại mặt trời
Gió xua đi những chơi vơi nhọc nhằn
Gốc đa già
Lấp ló trăng
Khói rơm
Bóng mẹ
Bay trong hương chiều
Ngọc Tuấn

LỜI BÌNH
Trong những ngày cuối năm 2020, khi dịch Covid-19 khiến cuộc sống như chậm lại, chính lúc này tôi bất ngờ gặp gỡ nhà thơ Ngọc Tuấn ( Hội VHNT tỉnh Thái Nguyên) qua tập thơ lục bát “Như vừa hôm qua”. Đọc tập thơ của anh, tôi ấn tượng sâu sắc với bài thơ “Hương chiều” bởi nhiều lẽ...
Với từng khoảnh khắc của thời gian, ta lặng lẽ nghe tâm hồn mình lên tiếng. Tôi không muốn nói rằng bài thơ đã có những câu chữ đủ hay, đủ đắt, nhưng tôi ngỡ ngàng bởi độ chín của thơ anh. Hãy lắng nghe anh chia sẻ:
Chiều quê
Một nốt nhạc trầm
Thì thầm sâu thẳm
Giữa dòng thời gian
Có gì hoa mỹ đâu, chỉ có mấy câu thơ ngắn ngủi mà gửi vào đó bao nhiêu nỗi niềm vời vợi và cả một quá khứ xa xưa, của một đời người đã sải bước chân trên mảnh đất quê hương ấy, để rồi khi chia ly, mỗi lần nhớ về cố hương, niềm yêu xứ sở cứ dấy lên cồn cào.
Người đọc, chỉ qua khúc mở đầu ấy, thấy như mình được trở về chốn cũ. Một quãng đê, một mái đình, một bãi cỏ non xanh cứ chập chờn ẩn hiện trong miền ký ức. Nỗi nhớ quê ấy, đâu phải ai cũng cảm nhận được, bởi đằng sau đó là cả một khung trời kỷ niệm gắn bó với những người mà mình từng yêu thương, những nỗi nhớ đi cùng năm tháng của cả một đời người.
Bởi vậy, khi ghé lại quê hương vào một buổi chiều, ta như thấy bóng dáng phong sương của một người đàn ông tóc điểm màu sương gió, bần thần giữa:
Chiều quê
Tìm lại lãng quên
Là mưa nắng đọng ở bên nụ cười
Nghĩ về quê nhà, nhớ về quê nhà là mang trong lòng một cảm xúc tri ân. Chúng ta cảm ơn tác giả, lắng nghe từng con chữ trong thơ anh, để cùng anh chia sẻ niềm vui nho nhỏ khi trở về chốn cũ, để thấy sự an nhiên của con người xa xứ trở về.
Chiều quê
Dịu lại mặt trời
Gió xua đi những chơi vơi nhọc nhằn.
Mặt trời đã dịu, ta sống lại một khoảng trời để nhớ và để yêu. Bên cái tất bật của cuộc đời, ta dừng chân đứng lại, nghe tiếng sáo diều vi vút gió, cho yêu thương cứ dâng đầy.
Gốc đa già
Lấp ló trăng
Khói rơm
Bóng mẹ
Bay trong hương chiều
Bài thơ của anh không nói về sự chia xa, cách biệt. Cả bài thơ chỉ là đâu đó hiện lên bóng mẹ. Vậy mà cái bóng ấy bao trùm cả bài thơ, cả chiều quê xa ngái. Mặc năm tháng qua đi, bóng mẹ, chỉ vậy thôi cũng đủ làm ta lay động cả cõi lòng. Người mẹ đã hóa thân trong nhịp thời gian, lấp ló bóng mẹ giữa khói rơm và ánh trăng mà cảm động rưng rưng trời đất. Nhịp thời gian như được kéo dài ra bởi vì bóng mẹ bên ta là mãi mãi, mẹ đem ánh trăng dịu hiền ấy tỏa sáng đời ta, ủ ấm khói rơm cho ta trong cuộc đời bao gió lạnh. Con chữ lung linh bởi người viết có tâm, không phải bởi Ngọc Tuấn tìm được những câu thơ hoa mĩ, mà bởi những câu thơ đã chứa cả tâm hồn anh trong đó.
Cuộc sống phong sương mòn vẹt gót giày lữ thứ, hãy cho ta tìm được một thoáng bình yên ở “Hương chiều”. Những lời thơ mộc mạc như những lời ru lan tỏa, cho ta cảm xúc lạ mà ấm áp trong trinh nguyên huyền diệu, nóng bỏng mà chan chứa tình người.
Hồi ức chuyện đời, chuyện người cứ trải dài theo con chữ. Với một góc của thơ mình, Ngọc Tuấn đã lao tâm khổ tứ để gieo chữ và chăm cho chữ đời nảy lộc tươi xanh.
Hy vọng, với kinh nghiệm cuộc sống, Ngọc Tuấn sẽ tiếp tục cho ra đời những thi phẩm mới đầy ắp yêu thương và tràn đầy hoài niệm, và chỉ mới “Như vừa hôm qua”.










