Khi tôi bằng mẹ

Trần Ngọc Hương
Chia sẻ

(PNTĐ) - Năm tôi 18 tuổi thì mẹ 45 tuổi. Mỗi lần leo lên nhà ở tầng 5 khu tập thể, mẹ phải nghỉ 2 lần. Còn tôi thường chạy một mạch lên nhà rồi đứng đó gọi mẹ ời ời.

Mãi rồi mẹ cũng lên tới nơi, nhưng mà mẹ thở dốc. Mẹ bảo: “Mẹ mệt quá, chắc mươi năm nữa thì mẹ ở hẳn trong nhà mất thôi. Lúc đó, con đi chợ, nấu cơm, lo lắng cho gia đình thay mẹ”.

Bình thường, cả nhà tôi đã quen có mẹ lo liệu từ A-Z. Tôi có lý do chính đáng là phải đi học nên ra khỏi nhà từ sáng sớm đến chiều muộn. Lúc về thì nhà cửa sạch tinh tươm, cơm canh sẵn sàng, quần áo ngoài dây phơi đã được mẹ gấp gọn, xếp ngay ngắn ở đầu giường. Mẹ tôi gần như không bao giờ biết mệt, ốm là gì.

Nhưng rồi khi mẹ bước qua tuổi 40, tôi bắt đầu thấy mẹ than người mỏi, nhức. Nhiều hôm tối đến mẹ rón rén xem tôi học bài xong chưa để nhờ bóp người cho mẹ. Tất nhiên là tôi càu nhàu, phụng phịu mãi mới chịu xoa bóp cho mẹ. Khi hỏi mẹ đau ở đâu thì mẹ bảo: “Mẹ nhức mỏi toàn thân con ạ”. Mẹ nói thì tôi cũng chỉ biết vậy chứ với tôi mệt là phải sốt, phải đau chứ mẹ tôi xem ra vẫn bình thường à.

Khi tôi bằng mẹ - ảnh 1
Ảnh minh họa

Trước đây, mẹ tôi có đôi mắt rất tinh, không cần đeo kính mà luôn 10/10. Nhưng rồi cũng đến lúc, mẹ nên hóng tôi cả ngày chỉ để đợi tối đến nhờ tôi xâu giúp cái kim hay là nhờ tôi đọc giúp hướng dẫn sử dụng ghi trên lọ thuốc vì mắt mẹ không đọc được. Mẹ tôi đi khám bệnh thì bác sĩ nói mẹ bị lão thị, phải chấp nhận. 

Thấm thoắt mà cũng đến lúc tôi bước vào tuổi trung niên. Mẹ tôi thì đã trở thành một bà già tóc bạc phơ, yếu đi nhiều.

 Nhà tôi đã chuyển đến một căn hộ chung cư ở tầng 18 có thang máy chứ không còn ở tầng 5 tập thể thang bộ nữa. Đến lượt tôi cũng trở thành người lo cho gia đình như mẹ ngày xưa. Con gái tôi 18 tuổi nhưng cũng ít khi ở nhà vì bận đi học.

Một năm gần đây, tôi cũng bắt đầu thấy cơ thể mình xuống sức nhiều. Dù là nhà có thang máy nhưng mỗi lần phải đi lên đi xuống tôi cũng thấy ngại. Hai đầu gối mỗi lần di chuyển là lại đau, nhức, còn hai tay, chỉ xách nặng một chút là đã bị mỏi rã rời. Mắt của tôi cũng vậy, rất hay bị chảy nước mắt. Tôi thường phải tắt bớt các đèn trong nhà để chống chói, trong khi con gái tôi thì cứ than thở là nhà gì mà tối om om. Tôi cũng khó chịu với cả tiếng tivi bật to và luôn muốn nhà cửa được yên tĩnh, còn con gái thì lại kêu là… buồn.

Tôi bỗng nhớ đến mẹ mình ngày xưa cũng như tôi bây giờ, dù chưa cần phải đi bệnh viện nhưng người lúc nào cũng như ốm dở, khó chịu, lại hay xuống sức. Rồi tôi cũng lại nhớ hồi đó, tôi cậy mình còn trẻ, khỏe, nên không thấu hiểu cho mẹ. Tôi luôn nghĩ mẹ là một tráng sĩ, khỏe mạnh và có thể cáng đáng hết tất cả mọi việc trong gia đình mà không cần có người trợ giúp.

Đến khi tôi bằng tuổi mẹ, đủ chín chắn để ngộ ra nhiều điều thì mẹ lại đã bước vào một giai đoạn khác chứ không còn ở đó để đợi tôi sửa sai.

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Điểm dừng

Điểm dừng

(PNTĐ) - “Gặp lại em, anh vui lắm. Cũng gần 20 năm rồi...”; “Vâng, em cũng vui. Trái đất này thật tròn”, “Em vẫn đáng yêu thế, và anh cũng vậy”...
Làm vợ

Làm vợ

(PNTĐ) - Từ bé được mẹ chiều chuộng, lấy chồng lại được yêu thương, Ngọc kết hôn gần một năm mà chưa từng nấu nổi một bữa cơm cho chồng. Cô tin phụ nữ hiện đại không cần bếp núc để giữ chân đàn ông. Cho đến khi mẹ chồng lên chơi vài ngày, những lời chê trách khiến cô hiểu: Yêu thương, nếu không biết giữ, rồi cũng sẽ nguội lạnh mà rời đi…
Bi kịch từ đứa con sinh thiếu tháng

Bi kịch từ đứa con sinh thiếu tháng

(PNTĐ) - Ngân xuất hiện ở phòng tư vấn với đứa con trai hơn một tuổi kháu khỉnh. Nhìn đứa bé bụ bẫm, dễ thương trong sáng như thiên thần bên người mẹ có học thức, xinh đẹp, không ai nghĩ họ lại là nạn nhân bạo lực gia đình gần hai năm nay.
 “Diệt giặc dốt” trên không gian số

“Diệt giặc dốt” trên không gian số

(PNTĐ) - Trong lịch sử dân tộc, mỗi khi đất nước đứng trước một cuộc chuyển mình, phụ nữ Việt Nam luôn là những người âm thầm nhưng bền bỉ góp sức vào hành trình kiến thiết và đổi thay. Từ những lớp “bình dân học vụ” năm xưa, nơi phụ nữ nông thôn lần đầu cầm bút học chữ, cho đến thời đại số hôm nay, họ tiếp tục là lực lượng tiên phong trong phong trào học tập suốt đời, xóa mù công nghệ, vượt qua rào cản để tiếp cận tri thức mới.