Một mai rời thành phố
(PNTĐ) - Bài thơ "Một mai rời thành phố" của tác giả Trần Đức Tín, bút danh Khét, không chỉ đơn thuần là một tác phẩm nghệ thuật mà còn chứa đựng những suy tư sâu sắc về cuộc sống, tình yêu và nỗi nhớ quê hương.
Một mai rời thành phố
tôi còn quên bóng mình
bao trưa hè nắng đổ
trên tay em điêu linh
Một mai rời gác trọ
bỏ cơn say lầm lì
chỉ mang lá thư nhỏ
khi nhớ, xem, rồi đi
Một mai rời quán vắng
thừa ra một chỗ ngồi
tim em đừng mang tặng
mở cửa quán, đợi tôi
Một mai rời thành phố
về quê chăn nỗi buồn
gửi lên em quà nhỏ
khi buồn tôi lớn khôn.
Trần Đức Tín

Lời bình:
Qua từng câu thơ, tác giả đã khéo léo khắc họa bức tranh tâm trạng của một người đang đứng trước ngưỡng cửa của sự ra đi, mang theo những kỷ niệm và nỗi buồn.
Mở đầu bài thơ, câu thơ "một mai rời thành phố" như một lời tuyên bố về sự ra đi - một quyết định không dễ dàng.
Một mai rời thành phố
tôi còn quên bóng mình
bao trưa hè nắng đổ
trên tay em điêu linh
Thành phố, nơi mà nhân vật đã gắn bó, hiện lên như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ. Sự rời xa này không chỉ là một hành động vật lý mà còn là một cuộc chia ly với những kỷ niệm, những mối quan hệ và cả những cảm xúc. Hình ảnh "bao trưa hè nắng đổ" không chỉ gợi lên sự tươi sáng của mùa hè mà còn mang theo một nỗi u ám, thể hiện sự cô đơn, trống trải khi phải rời xa nơi đã từng sống, từng yêu thương.
Tiếp theo, tác giả khắc họa hình ảnh cô đơn của người con gái qua câu thơ "trên tay em điêu linh". Câu thơ này không chỉ đơn thuần miêu tả hình ảnh mà còn gợi lên những cảm xúc sâu sắc về tình yêu. "Em" ở đây có thể là người yêu, một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhân vật.
Tình yêu, dù đẹp đẽ nhưng cũng đầy đau khổ, được thể hiện qua những kỷ niệm và hình ảnh mà nhân vật mang theo:
Một mai rời gác trọ
bỏ cơn say lầm lì
chỉ mang lá thư nhỏ
khi nhớ, xem, rồi đi
Câu thơ "chỉ mang lá thư nhỏ" thể hiện sự đơn giản nhưng ý nghĩa của những kỷ niệm. Lá thư không chỉ là một phương tiện giao tiếp mà còn là biểu tượng cho những suy tư, những nỗi nhớ mà nhân vật dành cho người con gái.
Sự ra đi của tác giả chính là một hành trình tìm kiếm bản thân, nhưng những niềm xưa cũ không thể nào quên:
Một mai rời quán vắng
thừa ra một chỗ ngồi
tim em đừng mang tặng
mở cửa quán, đợi tôi
Câu thơ "một mai rời quán vắng" gợi lên cảm giác trống trải, nơi mà những kỷ niệm vẫn còn lưu giữ. Quán vắng là nơi nhân vật đã trải qua nhiều khoảnh khắc đáng nhớ, và giờ đây, nó trở thành một không gian đầy tiếc nuối. Câu thơ "tim em đừng mang tặng” như một lời nhắn nhủ, một lời hứa hẹn sẽ trở lại. Điều này cho thấy rằng, dù có đi xa nhưng tâm hồn chàng trai ấy vẫn luôn ở bên cô gái mà anh yêu thương, và anh tin rằng ở nơi thành phố xa hoa tráng lệ kia cô gái vẫn đợi chờ anh nơi quán vắng.
Ở khổ thơ cuối cùng tác giả đã tiết lộ điểm đến của mình đó là trở về quê nhà:
Một mai rời thành phố
về quê chăn nỗi buồn
gửi lên em quà nhỏ
khi buồn tôi lớn khôn.
Câu thơ "về quê chăn nỗi buồn" thể hiện mong muốn trở về nơi có thể an ủi, che chở cho những nỗi đau. Quê hương không chỉ là nơi chốn mà còn là nơi chứa đựng những kỷ niệm đẹp, những giấc mơ và hy vọng. Cuối cùng, câu thơ "khi buồn tôi lớn khôn" cho thấy dù là nỗi buồn nhưng vẫn có những điều tốt đẹp được gửi gắm. Điều này thể hiện một sự kết nối mạnh mẽ giữa nhân vật và người con gái, dù khoảng cách có xa xôi.
Về hình thức, bài thơ sử dụng thể thơ ngũ ngôn tạo cảm giác tự nhiên và chân thật. Ngôn ngữ trong bài thơ giản dị nhưng tinh tế, dễ dàng chạm đến trái tim người đọc. Hình ảnh biểu tượng như "lá thư nhỏ", "quán vắng", và "nỗi buồn" đều mang lại nhiều cảm xúc và suy nghĩ. Những hình ảnh này không chỉ đơn thuần là mô tả mà còn là những biểu tượng mạnh mẽ, gợi lên những cảm xúc sâu sắc.
Bài thơ "Một mai rời thành phố" của Trần Đức Tín (Khét) không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật mà còn là một hành trình khám phá tâm hồn con người. Qua đó, tác giả đã khéo léo truyền tải những cảm xúc sâu sắc về tình yêu, nỗi nhớ, và sự tìm kiếm bản thân trong cuộc sống.



                






