Mưa xuân Hà Nội

Chia sẻ

Hà Nội ngày ấy mới bắt đầu những giấc mơ quần jean và xe cúp. Tôi mười bảy tuổi, ở “rừng” về vội vã hít lấy, hít để cái không khí của phố xá.

Trước khi xuất hành đầu năm, mợ tôi nhìn tôi một lượt rồi bảo: “Mày chỉ cần bớt thật đi. Thật quá thành vô tâm đấy Thanh ạ!”. Tôi còn nghe loáng thoáng mợ nói gì đó nữa trong tiếng gió sông Hồng thổi ù ù bên tai. Chùa Ngọc Khánh thì nhỏ, người thì đông, mắt tôi thì cay xè vì khói hương. Sáng mồng Một, sân chùa toàn người là người nhưng ai cũng lặng im giữ sự thanh tịnh. Chắp tay, nhắm mắt, phải cầu một điều gì bỗng trở thành quá khó với tôi.

Lễ xong, tôi bước ra, cây khế phía sân sau chùa xanh mướt trong tiết xuân lành lạnh. Dưới tán xanh ấy, một bàn tay hơi gầy nhưng trắng muốt đang với lấy cành khế la thấp nhất. Tôi thích thú vì cái cành la như đang trêu đùa. Nó như vờ trĩu xuống, mềm oặt cho bàn tay vin nhẹ rồi bật ra khỏi tay người đó mà vùng lên. Giây phút ấy, cảm nhận được đôi mắt tôi đang nhìn thẳng, con gái Hà Nội cũng chẳng phải vừa. Người đó có chút ngượng ngùng, lúng túng nhưng chỉ nhíu mày với cái cây đòng đảnh kia.

Mưa xuân Hà Nội - ảnh 1

Tôi cao lộc ngộc nên chẳng khó khăn gì đã hái được trái khế náu trong vòm lá và đặt vào bàn tay người ấy. Cô gái ngước nhìn tôi, đặt ngọn tay trỏ lên ngang môi “suỵt nhẹ” rồi chỉ tay về phía sau lưng tôi. Tôi quay lại nhìn nhưng chẳng thấy gì, người chưa biết tên đã đánh lừa tôi mất hút.

Hà Nội những năm đó chưa có nhiều quán cà phê để gặm nhấm suy tư. Người già vẫn giữ sự gắn kết bằng việc đi chúc Tết, người trẻ hào hứng vì được cầm lái những chiếc “kim vàng giọt lệ” đắt tiền làm tài xế cho bố mẹ, ông bà. Cứ thế, dây dưa qua phố nọ, ghé nhà này, nhà kia là những mối manh quen biết.

Năm nay, ngoại trừ cậu tôi ở nước ngoài, còn lại cả nhà đều sang nhà một gia đình thân thiết ăn bữa cơm Tết. Tôi đoán, hai bên phải thân lắm nên mới không kiêng kị ngày đầu năm như thế. Bữa cơm trong buổi tối đầu tiên của năm mới thật ấm cúng. Bà tôi và bà bạn khoác áo choàng nhung quý phái, đầu choàng khăn. Họ đang hàn huyên những câu chuyện sau một năm Hà Nội đầy biến động. Mợ tôi và các chị thì túm tụm bếp núc. Tôi như người thừa chân, thừa tay chẳng biết làm gì. Bỗng, tôi bị hút hồn vào bản nhạc tiếng Anh phát ra từ chiếc đài cassete màu đỏ. Nó tựa như chân trời mới mẻ vừa rộn rã, náo nức vừa ma mị, lôi cuốn. Trên cái đài đó có những cái nút trắng bạc, đều đặn và một phím màu đỏ. Tôi thích thú với phím màu đỏ ấy. Bỗng tiếng nhạc im bặt, một âm thanh rè rè làm tôi luống cuống chưa biết phải làm sao. May mắn, có bước chân ai đó vừa bước tới khiến tôi càng lúng túng.

- Chạm vào phím ấy bài hát sẽ bị xoá anh à. Mà sao anh vào đây?

Tất cả chỉ vẹn vẹn từng ấy lời. Tôi càng lúng túng, ngón tay càng cứng đờ trên cái phím đỏ mà sau này tôi mới hiểu ra nó đã xoá đi giọng hát của ban nhạc ABBA và thay vào đó là đoạn đối thoại ngắn. Cô gái vội vã bước đến, cầm bàn tay tôi kéo ra khỏi cái phím đỏ. Thời gian như ngưng lại trong giây lát, tiếng nhạc vụt tắt và một băng nhạc khác được thay vào. Tôi đã đón đợi một sự trách móc, cáu kỉnh của người con gái thành phố nên đứng lặng ngắm nhìn gương mặt ấy. Nhưng, tuyệt nhiên tôi không hề nhận ra một cảm xúc nào đặc biệt hay khác lạ trên gương mặt ấy. Ngay cả khi có tiếng ai đó bên ngoài hỏi vọng vào cũng chỉ nhận được một câu trả lời tỉnh bơ:

- Em thay băng nhạc khác, bài này nghe mãi rồi…

Buổi tối ấy mọi người rôm rả trò chuyện trong tiếng nhạc, chỉ có tôi và người con gái ấy cứ lặng lẽ. Tôi lan man nghĩ về quả khế xanh đặt ở trên chồng băng nhạc ban nãy. Liệu có phải người con gái tôi đã gặp sáng nay? Lần đầu biết rung động trước một người con gái, lần đầu tôi tin vào duyên số dù mỏng manh như làn mưa bụi ngoài kia.

Mưa xuân Hà Nội - ảnh 2

Đêm ấy về, tôi không sao ngủ được bởi lúc ra về mới biết bữa cơm tối nay cũng là bữa cơm chia tay. Ra Giêng, gia đình ấy sẽ chuyển vào Nam. Ngày đó, đi Nam cũng chẳng khác gì ra nước ngoài định cư. Mấy hôm liền, tôi mượn chiếc xe đạp mini của đứa em, guồng đôi chân quá khổ đạp vội vàng đến trước ngôi nhà đó nhưng chẳng có lý do gì để bước vào. Tôi đứng trước cánh cổng khoá im ỉm, nhìn hết lớp hoa này đến chiếc lá kia rớt xuống. Tôi cũng không còn nghe thấy tiếng nhạc vọng ra từ chiếc cassete nữa. Nhưng hôm sau và những hôm sau nữa tôi vẫn đến, vẫn bất động và bế tắc trước sự vô cớ dù hữu duyên của mình. Không có một người nào trong nhà đi ra, không một tiếng động, ngôi biệt thự như đóng băng trong lòng tôi từ phút ấy.

Thế rồi, cuộc sống cuốn tôi vào học hành và mưu sinh. Cho đến khi có được chút thảnh thơi, vào những ngày cuối năm khi Hà Nội lây phây mưa bụi, mỗi khi nghe ban nhạc ABBA hát Happy New Year lại thấy sự chai sạn, lọc lõi bấy lâu của mình bỗng vỡ vụn. Ai đến phòng làm việc của tôi cũng thấy có một chiếc cassete, thấy những băng nhạc cũ hay một vài vật dụng thời trước nhưng không bao giờ họ nhận được trả lời thật sự của tôi về bộ sưu tập nhỏ này.

Lúc này, ngồi ghế lái phía trước tôi là Tuấn, hai anh em trở về Hà Nội trong chuyến công tác cuối cùng của năm. Tuấn bất chợt cắt ngang sự vẩn vơ trong đầu tôi khi xe vừa qua cầu Nhật Tân.

- Làm tí cà phê cho tỉnh ngủ anh Thanh nhé.

Tôi như người đang lơ lửng trên những đám mây bỗng đôi chân chạm mặt đất. “Em biết anh hay hoài niệm nên mời anh vào quán này, tuyệt lắm”.

Tôi đặt ly cà phê đã cạn xuống bàn và đứng dậy đi một vòng ngắm cách bài trí về ký ức Hà Nội trong quán. Có thể chủ quán cùng trang lứa với tôi nên còn nặng lòng với chiếc xe Cup 81 đèn tròn, với cái ti vi đen trắng National, bộ sa-lông hộp, đèn dầu Hoa Kỳ… Bất chợt, tôi dừng lại trước cái đài cassete màu đỏ và chồng băng cũ được xếp ngay ngắn. Cũng chỉ là một sự trùng hợp thân quen, tôi tự nhủ. Liếc nhìn thái độ của cô bé nhân viên, tôi lấy ngẫu nhiên một băng nhạc lắp vào chiếc đài. Chiếc đài cũ chậm dãi quay băng, ban nhạc ABBA đã lại bừng lên rộn rã trong không gian quán nhỏ. Giai điệu quá quen thuộc và cũ kỹ càng làm tôi chìm vào một ký ức cứ xa dần, xa dần.

Tôi định trả tiền và bước ra xe thì bỗng chiếc cassete im bặt. Và, không thể tin được khi bên tai tôi là tiếng nói của một người con gái, tiếng của thanh xuân từ ba mươi năm trước vọng về: “Chạm vào phím ấy bài hát sẽ bị xoá anh à. Mà sao anh vào đây?”. Nhưng còn một điều bất ngờ hơn khi có một người từ trên gác bước xuống ngơ ngác nhìn chiếc cassete rồi lại nhìn tôi. Tôi đã hiểu vì sao, quán lại có tên là Thanh Xuân. Bao nhiêu năm ấy, dẫu muôn trùng mưa nắng, Xuân lại đang đứng trước mặt tôi.

Ngoài kia, Hà Nội cũng đang lắc rắc mưa xuân. Hôm nay, tôi đã tin vào cái duyên của mưa xuân năm ấy…

BÙI VIỆT PHƯƠNG

Tin cùng chuyên mục

Tạ lỗi với mẹ

Tạ lỗi với mẹ

(PNTĐ) - Chiếc xe vòng qua một quả đồi, rồi qua thêm một thung lũng nhỏ. Quãng đường hơn 200km nên mãi đến lúc mặt trời gần đứng bóng Bình mới đến mộ của mẹ. Năm nào cũng vậy, cứ đến ngày 3/3 âm lịch là Bình lại về quê để tảo mộ. Đó là tục lệ của quê Bình.
Về thăm nhà xưa

Về thăm nhà xưa

(PNTĐ) - Sáng nay, cả đại gia đình chúng tôi trở về thăm ngôi nhà xưa-nơi ông bà tôi từng ở và nuôi bác và bố tôi khôn lớn. Ngôi nhà nằm ở vùng trung du, cách Hà Nội 2 giờ đi xe.
Nữ chủ tịch Hội hết lòng vì hội viên

Nữ chủ tịch Hội hết lòng vì hội viên

(PNTĐ) - Chị Bùi Thị Ngọc, sinh năm 1982 người dân tộc Mường đã có 18 năm gắn bó với tổ chức Hội Phụ nữ và 7 năm giữ chức vụ Chủ tịch Hội LHPN xã Tiến Xuân, huyện Thạch Thất, Hà Nội. Chị không những hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà còn có nhiều đóng góp trong sự phát triển kinh tế - xã hội tại địa phương, góp phần xây dựng gia đình no ấm, bình đẳng, tiến bộ, hạnh phúc.