Ngày đó bố tôi rời đi

Chia sẻ

Tôi vẫn nhớ đó là dịp Tết năm tôi 12 tuổi. Bố mẹ tôi cãi nhau một trận rất to, sau đó bố vào phòng sắp xếp đồ đạc cá nhân. Trước khi rời đi, bố quay lại bảo tôi: Bố phải đi công tác, con ở nhà ngoan rồi bố mua quà cho.

Đó là chuyến công tác dài nhất mà tôi được chứng kiến. Dài đến nỗi bây giờ, khi tôi đã 18 tuổi, bố vẫn chưa kết thúc chuyến công tác để trở về nhà.

Bố đi rồi, mẹ tôi khóc một mình, sau đó vào phòng đóng chặt cửa lại. Năm ấy nhà tôi không có Tết. Mẹ tôi chẳng mua sắm, chuẩn bị gì, tệ hơn, không khí gia đình chùng xuống, u ám hơn cả ngày thường.

Mấy hôm sau, bố tôi ghé qua nhà. Một trận cãi vã khác lại nổ ra. Tôi nghe bố nói: “Cô không chịu được tôi thì thôi chia tay đi. Hãy cho nhau sự giải thoát”.

Ảnh minh họaẢnh minh họa

Và sau đó bố mẹ tôi ra Tòa ly hôn. Mẹ không kể cụ thể cho tôi điều này, tôi chỉ biết qua lần sang chơi nhà bà ngoại. Bà ôm lấy tôi, nước mắt sụt sùi: “Khổ cháu quá, bé thế này đã chịu cảnh có bố thì vắng mẹ. Cũng tại bố cháu, đàn ông gì mà tệ quá đến gia đình cũng chẳng màng”.

Lời nói của bà đóng đinh vào suy nghĩ của tôi.Từ đó, tôi luôn cho rằng bố mình là người có lỗi vì gây ra cảnh gia đình tôi tan nát.

Tôi không ghét bố nhưng chẳng thể đến gần bố được nữa. Bố tôi thì vẫn đều đặn hàng tháng gửi tiền để phụ mẹ nuôi tôi. Thi thoảng, bố ghé qua nhà cho tôi đồ này, thức nọ rồi đưa tôi đi chơi. Nhưng, bố không đón tôi về nuôi vì bố bảo, bố chưa có nhà cửa ổn định ở bên ngoài.

Đối với tôi, bố không làm gì có lỗi. Chỉ là tôi nhìn thấy mẹ cứ sống cô đơn, hàng ngày đi ra đi vào trong nhà. Nếu như ở gia đình khác, có việc gì thì cả vợ chồng cùng chia sẻ còn ở nhà tôi, mẹ phải lo từ việc lớn đến bé.

Tôi thương mẹ nên đã có lần thử ướm hỏi bố: “Hay là bố quay về với mẹ con con đi. Nhà mình cố gắng một chút rồi sẽ trở lại như xưa. Nhất là mẹ, con không muốn nhìn thấy mẹ cứ gầy mòn, héo hon nữa”.

Ảnh minh họaẢnh minh họa

Bố nhìn tôi tần ngần hồi lâu rồi nói: “Bố xin lỗi nhưng bố không thể. Khi nào lớn, con sẽ hiểu vì sao bố mẹ phải chia tay nhau”.

Lúc đó, tôi cho rằng bố chỉ ngụy biện thôi. Bố ra ngoài là được tự do, sống theo cách của riêng mình. Tôi lại càng thêm giận bố vì bố không chọn hy sinh cho gia đình.

Thời gian trôi qua, tôi dần lớn lên và giờ đã sắp bước vào cánh cửa trường đại học. Bố, mẹ và tôi đều đã quen với cảnh sống hiện tại, không ai còn buồn bã chếnh choáng nữa. Bố vẫn thế, thi thoảng đến nhà thăm tôi rồi lại đi.

Sinh nhật 18 tuổi, bố hẹn tôi ra quán café. Rồi bố nói:

- Con gái, bây giờ con đã lớn thật rồi. Bố muốn giải thích cho con một số điều về chuyện của bố mẹ. Thực sự, việc bố mẹ chia tay không do lỗi ai cả, chỉ là bố mẹ quá khác nhau mà thôi. ở bên nhau, cả bố và mẹ đều phải chịu đựng nhau. Như con thấy đấy, chỉ dăm ngày là bố mẹ lại xảy ra cãi vã, xung đột. Bố không muốn con con sẽ lớn lên trong môi trường ấy nên quyết định chia tay mẹ để trả lại cho con một không gian sống yên bình. Nếu bố ở lại, có thể cả ba người chúng ta đều phải chịu đau khổ. Nhất là mẹ nữa, vắng bố, mẹ sẽ vất vả hơn, nhưng mẹ sẽ được thoải mái sống cuộc đời của mẹ. Với con, bố muốn con hiểu rằng, dù ở đâu, như thế nào, thì bố mẹ vẫn yêu thương con.

Không phải vì lời nói ấy của bố đã làm tôi thay đổi mà thực sự qua thời gian, tôi đã lớn lên và chín chắn hơn nhiều. Tôi cảm thấy nếu việc ra đi của bố là tốt nhất cho cả hai người thì tôi sẽ tôn trọng điều đó. Tôi không muốn tất cả chúng tôi phải cảm thấy mỏi mệt, đau khổ chỉ để giữ lấy vẻ bề ngoài của gia đình. Và bố tôi nói đúng, bố mẹ tôi chỉ là không ở với nhau thôi chứ họ vẫn luôn yêu mến và chăm sóc cho tôi.

“Bố, nếu muốn, bố hãy cứ tái hôn đi bố nhé. Con sẽ không buồn khi bố có một gia đình mới đâu ạ”. Tôi về nhà và nhắn tin cho bố.

Lát sau, bố tôi nhắn tin lại trả lời: “Bố cảm ơn con, nhưng bố vẫn muốn chọn ở một mình. Và bố bằng lòng với quyết định ấy. Đó là quyết định của chính bố chứ không phải vì con hay vì mẹ”.

Lần này tôi thực sự tôn trọng sự lựa chọn của bố bằng tất cả sự thấu cảm.

THÁI THỊ THU

Tin cùng chuyên mục

“Giữ lửa” sự thật giữa lằn ranh sinh tử

“Giữ lửa” sự thật giữa lằn ranh sinh tử

(PNTĐ) - Trong những năm gần đây, thế giới liên tiếp chứng kiến các cuộc xung đột khốc liệt, thiên tai thảm khốc và những đại dịch toàn cầu. Trong bức tranh hỗn loạn ấy, có một lực lượng thầm lặng nhưng kiên cường luôn có mặt ở tuyến đầu để ghi lại sự thật, đưa tin một cách trung thực và kịp thời đến công chúng, đó là các nhà báo. Họ không chỉ đơn thuần là những người đưa tin, mà là những chiến binh không vũ khí, sẵn sàng hy sinh cả tính mạng để bảo vệ sự thật.
Những nữ nhà báo tận tâm với nghề

Những nữ nhà báo tận tâm với nghề

(PNTĐ) - Nghề báo luôn nhọc nhằn, vất vả, nhất là đối với phái nữ. Thế nhưng, vượt qua khó khăn, trở ngại, những nữ phóng viên vẫn miệt mài với nghề,  mang đến những tác phẩm báo chí chất lượng. Hãy cùng gặp gỡ  một vài gương mặt trong số họ trong một dịp rất đặc biệt-kỷ niệm 100 năm ngày Báo chí cách mạng Việt Nam (21/6/1925-21/6/2025).
Khi nào tiền cho thuê nhà trong thời kỳ hôn nhân là tài sản riêng?

Khi nào tiền cho thuê nhà trong thời kỳ hôn nhân là tài sản riêng?

(PNTĐ) Câu hỏi: Vợ chồng tôi có 3 căn nhà, 1 căn ở chung còn 2 căn thống nhất chia làm tài sản riêng của mỗi người. Xin hỏi tiền cho thuê nhà phát sinh thu được trong thời kỳ hôn nhân từ các căn nhà là tài sản riêng hay chung?                                                                                    Hoàng Thị Vân (Hoài Đức)
Con ma trên cây thị

Con ma trên cây thị

(PNTĐ) - Ở trong xóm, cách nhà tôi không xa có một ngôi nhà hoang. Đó là một ngôi nhà sập sệ, không có mái, chỉ còn lại bốn bức tường loang lổ vôi vữa và rêu thì bám phủ xanh rì. Xung quanh cỏ dại, cây cối mọc um tùm. Tụi trẻ con trong xóm đứa nào cũng sợ, chẳng dám bén mảng tới. Thằng Vũ nói ngôi nhà này là nơi trú ngụ của một ma nữ.