Người khiến bố mẹ tôi chia tay

Thái Thị Thu
Chia sẻ

(PNTĐ) -Khi đã đủ lớn, tôi luôn tự hỏi vì sao mà bố mẹ tôi chia tay? Vì sao mà tôi lại không có một gia đình đủ đầy như nhiều đứa trẻ khác. Cho đến khi tìm được câu trả lời, thì tôi lại ước, giá như tôi đừng bao giờ biết được ngọn nguồn sự việc.

Bởi “thủ phạm” khiến cho bố mẹ tôi chia tay lại là bà nội của tôi. Cũng chính bà đã đem tới cho mẹ tôi bao nhiêu là buồn tủi, uất ức. 

Bà tôi vốn không ưa mẹ tôi. Thế rồi trong khi bà còn chưa đồng ý cho bố mẹ tôi cưới nhau thì mẹ đã mang bầu tôi. Vì chuyện này mà mẹ tôi càng bị bà “đưa vào tầm ngắm”. Mỗi khi không bằng lòng, bà nội vẫn nói mẹ là đồ “chẳng ra gì”, là “ăn cơm trước kẻng”, may mà có bà nhận chứ không thì tai tiếng để đời. 

Tôi ra đời sớm hơn gần 1 tháng. Sau này, nghe bà ngoại tôi kể lại, bà nội tôi từng nghi ngờ tôi là “giống nhà khác”. Nhưng vì càng lớn, tôi lại càng giống bố như tạc, ai nhìn thấy cũng bảo mẹ tôi đẻ thuê cho nhà chồng nên bà mới thôi nghi ngờ mẹ. 

Để chăm lo cho tôi, mẹ tôi chấp nhận cảnh ở nhà chồng nuôi. Mẹ phải làm đủ mọi việc không tên nhưng vẫn không được bà nội tôi ghi nhận. Đã thế, bà còn hay kể cho bố là mẹ vụng về, hay cãi lại bà. Bố tôi lúc đầu còn im lặng, sau đó thì quay sang cãi lộn với mẹ. Bố tôi còn bảo bố chỉ có một người mẹ còn vợ thì thích bao nhiêu cũng có. Vì vậy, nếu còn muốn làm vợ của bố thì mẹ phải biết điều với mẹ chồng. Bố sẽ không tha thứ cho mẹ nếu mẹ dám làm điều gì không phải với bà.

Người khiến bố mẹ tôi chia tay - ảnh 1
Ảnh minh họa

Có lẽ cuộc sống quá áp lực, buồn chán đã khiến mẹ tôi đi lạc hướng. Mẹ đã trót có một quan hệ mới ở bên ngoài. Và cũng chính bà nội là người đã phát hiện ra điều đó. Bà đã bắt quả tang mẹ tôi và người đàn ông đó ngồi với nhau trong quán café. Lúc đó, mẹ đã rất sợ hãi và bừng tỉnh, biết rằng mình đã sai. 

Mẹ tôi đã quỳ xuống xin bà nội tha thứ, cho mẹ được làm lại từ đầu vì sự thật mẹ và người đàn ông kia chưa từng đi quá giới hạn. Mẹ hứa từ nay sẽ tận tâm, tận lực với nhà chồng, không dám tự ý ra ngoài nhà nửa bước nếu không xin phép bà nội. Nhưng, bà nội tôi không chấp nhận. Bà yêu cầu bà ngoại tôi đến đón mẹ về. Bà cũng cấm bố tôi không được tha thứ cho mẹ. Trước mặt bà ngoại, bà nói mẹ tôi đã dám chửa hoang một lần thì chẳng có gì đảm bảo mẹ sẽ tu tỉnh. Phút chốc, mẹ tôi trở thành kẻ trắng tay vì ra đi chỉ có một mình, lại phải đeo án bị nhà chồng đuổi đi vì thói lăng loàn.

Đó cũng là lúc mẹ tôi vừa mới biết mang bầu em tôi. Mẹ đã rất hy vọng em bé đến sẽ giúp mẹ được về lại với bố. Đau đớn nhất là bà nội tôi không hề ân hận, lần thứ hai lại nghi ngờ cái thai đó chắc gì đã phải là cháu của bà. Bị bà nội tôi sỉ nhục, mẹ tôi vì  suy nghĩ và uất ức nên sau đó đã bị sẩy thai. 

Tôi đã lớn lên mà không có mẹ bên cạnh. Từ nhỏ, tôi chỉ thấy bà nội là người thường xuyên chăm sóc cho tôi. Bà không tiếc tôi bất cứ thứ gì, cho tôi ăn ngon, mặc đẹp, đầu tư cho tôi học trường tốt nhất. Bà bảo tôi là đích tôn của bà, tôi phải học giỏi để sau này tiếp quản cơ ngơi của gia đình. Chỉ có một thứ duy nhất bà không thể cho tôi đó là mẹ. Thi thoảng, bà đồng ý để tôi về chơi nhà ngoại, gặp mẹ được một lát rồi sẽ lại đón tôi về ngay. Còn bà cấm cửa mẹ đến thăm tôi ở nhà bà. “Cháu chỉ cần yêu bà, yêu bố, yêu gia đình bên nội là đủ. Nhà ngoại của cháu phức tạp, mẹ cháu bước ra khỏi đây rồi thì cũng sẽ không bao giờ có đường quay lại”, bà tôi nói.

Suốt một thời gian dài, tôi coi bà nội như người mẹ của mình. Chỉ trừ việc bà không bằng lòng khi tôi hay hỏi về mẹ, hay là thi thoảng bà cũng hay nói những điều không tốt về mẹ trước mặt tôi. Còn lại, tôi luôn cảm ơn bà đã nuôi tôi khôn lớn. 

Cho đến năm tôi 18 tuổi, tôi đã có thể tự quyết phần nào những việc liên quan đến mình. Lần đó, trên đường đi học tôi ghé vào nhà bà ngoại để thăm bà và mẹ. Mẹ tôi đi vắng, nghe bà nói là mẹ bị mệt nên đã đến viện khám. Tranh thủ lúc đó, bà ngoại đã kể hết cho tôi nghe mọi việc. Lúc ấy tôi mới hiểu hết những nỗi buồn mà mẹ gặp trong đời. Tôi cũng đau đớn biết rằng, bà nội là người bắt bố tôi phải chia tay với mẹ. Khi biết bố tôi vẫn còn có tình cảm và muốn tha thứ cho mẹ, cùng mẹ xây dựng lại tổ ấm, bà nội đã dọa nếu bố tôi làm vậy thì bà sẽ chết trước mặt bố. 

Trở về nhà sau khi biết sự thật, tôi thực sự đau khổ. Tôi thương mẹ tôi, thương bà tôi nhưng lại không thể đồng tình với những ứng xử của bà. Chỉ vì những ân oán của người lớn, nhất là định kiến của bà vì mẹ mà bà đã khiến tôi phải sống cả tuổi thơ mà không có mẹ ở bên. Bà cũng khiến cho một người mẹ phải đau khổ vì phải xa con lớn, mất đi đứa con vừa kịp hình hài. 

Bà ơi, từ nay cháu sẽ gọi tên niềm đau của mình như thế nào?

Tin cùng chuyên mục

Tạ lỗi với mẹ

Tạ lỗi với mẹ

(PNTĐ) - Chiếc xe vòng qua một quả đồi, rồi qua thêm một thung lũng nhỏ. Quãng đường hơn 200km nên mãi đến lúc mặt trời gần đứng bóng Bình mới đến mộ của mẹ. Năm nào cũng vậy, cứ đến ngày 3/3 âm lịch là Bình lại về quê để tảo mộ. Đó là tục lệ của quê Bình.
Về thăm nhà xưa

Về thăm nhà xưa

(PNTĐ) - Sáng nay, cả đại gia đình chúng tôi trở về thăm ngôi nhà xưa-nơi ông bà tôi từng ở và nuôi bác và bố tôi khôn lớn. Ngôi nhà nằm ở vùng trung du, cách Hà Nội 2 giờ đi xe.
Nữ chủ tịch Hội hết lòng vì hội viên

Nữ chủ tịch Hội hết lòng vì hội viên

(PNTĐ) - Chị Bùi Thị Ngọc, sinh năm 1982 người dân tộc Mường đã có 18 năm gắn bó với tổ chức Hội Phụ nữ và 7 năm giữ chức vụ Chủ tịch Hội LHPN xã Tiến Xuân, huyện Thạch Thất, Hà Nội. Chị không những hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà còn có nhiều đóng góp trong sự phát triển kinh tế - xã hội tại địa phương, góp phần xây dựng gia đình no ấm, bình đẳng, tiến bộ, hạnh phúc.