Nhớ ngôi nhà của nội
(PNTĐ) - Hôm nay, tôi về thăm lại ngôi nhà của nội. Từ ngày nội mất, nhà bỏ không, một năm chúng tôi mới có dịp về đây đôi lần.
Tôi mở tung cánh cửa sổ gỗ để nắng và gió lùa vào bên trong. Tôi bỗng nhìn thấy bóng nội như vẫn ngồi đó bên ô cửa sổ, cặm cụi đan len. Nội tôi khéo tay lắm, biết thêu thùa đan lát. Khi về già, mắt kém, nội không còn thêu được nữa nhưng vẫn thoăn thoắt đan len. Năm nào trước mùa đông, nội cũng ngồi đan cho mỗi đứa cháu một chiếc áo len mới. Hồi đó, tôi còn chê áo nội đan không đẹp như áo mua ngoài hiệu nên ít mặc, hoặc là chỉ mặc bên trong rồi chùm áo bông che ở bên ngoài. Sau này, tôi mới thấm thía chiếc áo len đó mang theo tình cảm của nội. Áo do nội đan nên không bị giống với bất kỳ chiếc áo nào bán sẵn, mũi len đều, mặc mãi chỉ chật đi chứ không bao giờ bị rách.
Tôi cũng nhớ chiếc giường gỗ khi còn sống nội vẫn nằm. Mặt giường kê từ hai tấm phản gỗ lớn, lúc nào cũng sáng bóng. Nội quý chiếc giường này lắm, một ngày lau mấy lượt. Đàn cháu của nội đều ít nhiều được nội ru ngủ trên chiếc giường này. Sau khi nội mất, bố tôi tháo chiếc giường xếp gọn vào một góc. Qua thời gian, giường thiếu hơi người nên bị mọt, hỏng dần. Tự nhiên, tôi lại thấy có lỗi với nội.

Ngôi nhà nội ở giản dị nằm trong khu vườn rợp bóng cây. Mùa nào thức đó, mùa nhãn có nhãn, mùa thị có thị, mùa gấc có gấc... nội đều hái gửi lên cho con cháu trên thành phố. Chim chóc từ các nơi cũng bay về nhà nội hót líu lo, dường như chúng biết là nội rất hiền từ, không bao giờ làm hại chúng. Từ khi nội mất, khu vườn thiếu tay nội chăm sóc nên xác xơ. Cây ra quả nhưng không ai hái, những năm sau cũng lụi dần. Đàn chim cũng không còn tới nữa. Mỗi năm về thăm nhà, bố đều mang thêm mấy cây hoa về trồng trong vườn. Nhưng, chẳng thể nào làm cho vườn xanh mướt reo vui như hồi còn nội.
Tôi thương nhớ ngôi nhà của nội, rất muốn làm điều gì đó để nhà được hồi sinh mà không thể. Chúng tôi chẳng thể nào xin thời gian đừng bào mòn mọi thứ. Nội đi xa, chúng tôi sống ở thành phố, ngôi nhà của nội một mình đơn côi. Chúng tôi chỉ còn biết giữ những ngày nhà còn có nội qua những dòng ký ức.












