Những câu chuyện cảm động dịp Lễ Giáng sinh

T.MẪN (Sưu tầm)
Chia sẻ

(PNTĐ) - Không khí Giáng sinh đang về. Hãy cùng đọc những câu chuyện về Giáng sinh ấm áp, cảm động về tình yêu thương dưới đây nhé!

Món quà của mẹ

Có một cô bé sống cùng mẹ tại một vùng quê hẻo lánh. Gần nhà cô có một khu rừng, lúc nào cũng tràn ngập tiếng chim hót và những bông hoa rực rỡ.

Vào mùa đông năm đó, mẹ cô bị bệnh nên không thể làm gì, cô phải thay mẹ đan len đem ra chợ bán.

Đến Giáng Sinh, cô bé nói với mẹ với niềm vui, mong chờ: “Không biết năm nay ông già Noel có mang quà đến cho con không, nhưng con vẫn đặt đôi giày trong lò sưởi, chắc ông Noel không quên con đâu phải không mẹ”.

Bà mẹ âu yếm nhẹ nhàng nói: “Đừng nghĩ đến điều đó trong mùa Giáng sinh năm nay con gái ạ, chúng ta cầu mong có đủ thực phẩm qua mùa đông khắc nghiệt này là quý rồi”.

Trước đêm Giáng sinh cô vẫn đặt đôi giày bên trong lò sưởi và ngủ một giấc thật sâu, mơ về ông già Noel và món quà mình sẽ nhận được.

Nhìn vào đôi giày và niềm hy vọng của cô, người mẹ hết sức buồn rầu, năm nay, ngay cả một món quà Giáng sinh nhỏ cho con, bà cũng không làm được.

Sáng hôm sau thức dậy, cô bé chạy ngay đến đôi giày và như mong đợi, trong chiếc giày của cô có một món quà. Đó là một chú chim đang nằm thiêm thiếp do đói và lạnh.

Những câu chuyện cảm động dịp Lễ Giáng sinh - ảnh 1
Ảnh minh họa

Cô bé nhảy múa và ôm chặt chú chim vào lòng. Cô chạy đến giường người mẹ và nói: “Hãy nhìn con đây mẹ ơi, ông già Noel không quên con và mang đến cho con một món quà ý nghĩa này”.

Những ngày sau đó, cô chăm sóc con chim, ủ ấm và bón thức ăn mỗi ngày cho nó. Con chim cứ ríu rít, đậu bên vai mỗi khi cô làm việc. Đến mùa xuân, cô mở lồng, thả con chim để nó tự do với cuộc sống. Nhưng con chim không chịu đi, nó cứ quanh quẩn xung quanh nhà, đậu trên cửa sổ mỗi buổi sáng, cất lên tiếng hót thánh thót đánh thức cô bé.

Bà mẹ nhìn con trong niềm vui, hạnh phúc vô bờ. Vì sợ con buồn, nên tối đêm Giáng sinh, bà đã đi vào rừng tìm một món quà mong rằng sẽ kiếm một món quà gì đó thay ông già Noel tặng con và tìm thấy một con chim đang nằm thoi thóp vì đói và lạnh.

Giáng sinh của hai anh em

Đêm Giáng sinh, có một cậu bé, ăn mặc rách rưới, đang đi vòng quanh chiếc xe tôi, vẻ mặt cậu như rất thích thú chiếc xe. Rồi cậu chợt cất tiếng khi thấy tôi đến gần: “Đây là xe của cô ạ?”. Tôi khẽ gật đầu: “Đó là quà Giáng sinh anh cô tặng cho”.

Cậu bé nhìn tôi tỏ vẻ sửng sốt khi tôi vừa dứt lời. “Ý cô là... anh trai cô tặng chiếc xe này mà cô không phải trả bất cứ cái gì?”; “Ôi! Cháu ước gì...”. Cậu bé vẫn ngập ngừng.

Cậu vẫn cúi gằm mặt xuống đất, bàn chân di di trên mặt đất một cách vô thức. “Cháu ước, cháu có thể trở thành một người anh trai giống như vậy”. Tôi nhìn cậu bé, ngạc nhiên với lời nói vừa rồi. Bỗng tôi đề nghị cậu bé: “Cháu nghĩ sao nếu chúng ta đi một vòng quanh thành phố bằng chiếc xe này?”.

Sau chuyến đi, cậu bé hỏi tôi với ánh mắt sáng ngời đầy hy vọng: “Cô có thể lái xe đến trước nhà cháu không?”. Tôi cười và gật đầu. Tôi nghĩ mình biết cậu bé muốn gì. Cậu muốn cho những người hàng xóm thấy cậu đã về nhà trên chiếc xe to như thế nào. Thế nhưng tôi đã lầm... “Cô chỉ cần dừng lại ở đây, và có phiền không nếu cháu xin cô đợi cháu một lát thôi ạ...” - cậu nói.

Nói rồi cậu bé chạy nhanh vào con hẻm sâu hun hút, tối om, tưởng chừng như chẳng có ai có thể sống trong ấy. Ít phút sau tôi nghe thấy cậu bé quay lại và đi theo cậu là một cô bé nhỏ nhắn, mà tôi nghĩ đó là em cậu, cô bé với đôi bàn chân bị tật.

“Cô ấy đây, người mà lúc nãy anh đã nói với em đấy. Anh trai cô ấy đã tặng một chiếc xe hơi cho cô nhân dịp Giáng sinh mà cô chẳng phải tốn lấy một đồng. Và một ngày nào đấy anh cũng sẽ tặng em một món quà giống như vậy. Hãy nghĩ xem, em có thể tận mắt thấy những món quà, những cảnh vật ngoài đường phố trong đêm Giáng sinh, và anh sẽ không phải cố gắng miêu tả nó cho em nghe nữa!”.

Tôi không thể cầm được nước mắt, và tôi đã bước ra khỏi xe, đặt cô bé đáng thương ấy lên xe. Ba chúng tôi lại bắt đầu một chuyến đi vòng quanh thành phố, một chuyến đi thật ý nghĩa và tôi sẽ không bao giờ quên.

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Về nhà

Về nhà

(PNTĐ) - Loan đặt bút ký vào tờ đơn ly hôn rồi sắp xếp hành lý, bước ra khỏi ngôi nhà mà cô đã từng sống không một chút nuối tiếc. My, bạn thân của cô vỗ vai động viên: “Đúng, không cần nhìn lại, đã quyết đi thì sẽ không ân hận”.
Tội ác công nghệ trong thời đại số

Tội ác công nghệ trong thời đại số

(PNTĐ) - Chỉ bằng một cuộc gọi video và vài lời đe dọa, nhiều học sinh, sinh viên hoảng loạn tin rằng mình liên quan đến tội phạm, tự nhốt mình và cầu cứu gia đình. “Bắt cóc online” không chỉ là chiêu trò lừa đảo, mà là tội ác công nghệ đang len lỏi trong từng mái nhà.
Bi kịch ra phố đổi đời

Bi kịch ra phố đổi đời

(PNTĐ) - Chị lặng lẽ nhìn ngôi nhà vắng lặng, muốn hét thật to cho đỡ bí bách. Đứa con trai vào trại cai nghiện một tuần nay. Vậy mà chồng chị xem như không có chuyện gì xảy ra; lại còn đi công tác dài ngày, không gọi về cho vợ hỏi xem tình hình thế nào. Nếu biết chuyển ra thành phố có ngày này, chị thà ở lại quê, cày ruộng quanh năm còn hơn.
Làm mẹ không... “phông bạt”

Làm mẹ không... “phông bạt”

(PNTĐ) - Sáng nay mình đi họp cha mẹ học sinh cho con, lúc về chạm mặt cô bạn học cùng hồi cấp 3. Ngày đó, mình là lớp trưởng còn bạn là Bí thư chi đoàn. Trời xui đất khiến thế nào giờ lại có 2 con bằng tuổi, lại học cùng một trường