Nỗi ân hận muộn màng

Chia sẻ

Vừa xuống sân bay, tôi bật điện thoại lên thì máy báo hơn 10 cuộc gọi nhỡ của bố. Tôi gọi về, giọng bố gấp gáp: “Sao con giờ mới nghe điện. Bà yếu lắm rồi, con về ngay kẻo không kịp”.

Tôi sấp ngửa vội đi từ sân bay về quê. Vừa ngồi trên ô tô, vừa khóc...

Tôi đã xa bà hơn 1 năm. Bà tôi lúc đó vẫn còn khỏe lắm. Hai hàm răng đen nhưng nhức chưa rụng một chiếc nào. Mắt bà cũng tinh, vẫn có thể đọc được mấy con chữ to mà không cần đeo kính. Hàng ngày, khi con cháu đi làm, bà ở nhà lo cơm nước, dọn dẹp nhà cửa.

Ảnh minh họaẢnh minh họa

Vì thế, tôi luôn nghĩ, bà còn sống rất lâu nữa. Chính bà cũng hứa, sẽ sống để đợi tới ngày tôi cưới chồng, sinh cho bà thằng chắt ngoại. Mà không chỉ là sống bình thường, bà phải giữ cho đầu óc minh mẫn, tinh thần tỉnh táo để còn phát biểu, giao nhiệm vụ với nhà trai phải thương yêu, che chở cho tôi. Bà nói vậy thực ra là để nhắc khéo tôi đã đến tuổi phải lập gia đình.

Tôi có một nhóm bạn cũng ưa chủ nghĩa hưởng thụ. Chúng tôi rất sợ lấy chồng, con cái bìu ríu thì sẽ bị mất tự do. Cứ đôi tháng, gom góp được chút tiền là chúng tôi lại rủ nhau đi du lịch. Lúc đi gần, lúc đi xa.

Bà gọi tôi là đứa cháu “bất kham”. Sợ tôi quên nhà, quên quê, bà suốt ngày gọi điện giục tôi về. Nhưng tôi thì chỉ ậm ừ, hứa hươu hứa vượn vậy thôi, chứ tôi còn bao nhiêu là kế hoạch, dự tính. Bao nhiêu là vùng đất, những con người mới đang đợi tôi khám phá.

Tết năm đó, tôi là người duy nhất không có mặt ở nhà. Tranh thủ được nghỉ dài ngày, tôi và các bạn chọn đi du lịch Singapore. Bà tất nhiên không đồng ý, nói dỗi cả năm tôi đã đi xa. Giờ có mỗi cái Tết truyền thống để bà cháu có nhau mà tôi cũng không về. Tôi biết, bà nói vậy thôi chứ tính bà không giận con cháu lâu được. Hơn thế, bà cũng rất thương tôi. Bà luôn khen tôi là đứa cháu có chí, học hành giỏi giang nhất trong số các cháu của bà. Lại là phận gái mà sớm phải phiêu bạt lên thành phố, chẳng được gần người thân chăm sóc.

Lúc đó, tôi đã hứa với bà ra Tết sẽ về thăm bà. Nhưng rồi, sau chuyến đi, các bạn tôi lại “săn” được vé rẻ đi châu Âu. Dù mấy tháng sau mới lên đường nhưng đồng nghĩa với việc, chúng tôi sẽ phải bắt tay vào làm việc để tiết kiệm tiền cho chuyến đi.

Ảnh minh họaẢnh minh họa

Và tôi lại tìm được lý do để không về quê. Hơn thế tôi nghĩ, thời buổi hiện đại, phương tiện liên lạc đều thuận tiện. Bà vẫn gọi điện cho tôi thường xuyên thì có khác gì tôi đang ở nhà cùng bà. Để bà không giận, tôi gọi về, vẽ ra kịch bản là tôi đang xin vào làm tại một cơ quan Nhà nước nên cần tập trung ôn tập, nếu không sẽ bị trượt. Bà vốn thích con cháu làm cơ quan Nhà nước nên ủng hộ ngay, bảo cứ ôn thi đi, khi nào lo sự nghiệp xong thì về cũng được.

Tôi không nghĩ, lại có ngày bà rời xa tôi thế này. Đêm ấy nghe kể bà bị cảm, rồi chỉ sau mấy tiếng bà lịm đi. Khi ấy, tôi đang trên máy bay về Việt Nam sau chuyến du lịch châu Âu. Vì thế mà bố không thể gọi cho tôi được.

Gần 6 tiếng sau, tôi mới về đến nhà. Lúc đó, bà đã hôn mê, không kịp đợi tôi nữa. Tôi vội nắm lấy đôi tay bà đang lạnh dần khóc không thành tiếng. Bà vẫn nghĩ tôi đang bận lo công việc, đâu biết thực ra tôi vừa đi chơi. Mà tôi cũng chẳng nghĩ đến việc mua quà cho bà. Trong chiếc va li để ngoài kia, chỉ toàn là váy vóc, son phấn.
Tôi đã bỏ lỡ cơ hội ở bên những người thân yêu của mình chỉ vì cho rằng, họ sẽ mãi ở đó, đợi tôi trở về. Nhưng, sự thực thì không như vậy.

Chắn chắn, nỗi ân hận về sự thờ ơ của mình với bà và gia đình, sẽ mãi ghim vào trong lòng tôi.

THÁI THỊ THU

Tin cùng chuyên mục

Mẹ kế

Mẹ kế

(PNTĐ) - Những ngày qua, lá tâm thư của một em nhỏ chia sẻ về những tháng ngày chịu cảnh bị bạo hành bởi mẹ kế gây phẫn nộ trong cộng đồng mạng. Thương em, tôi lại thầm thấy mình thật là may mắn và hạnh phúc. Tôi cũng có một mẹ kế, nhưng người mẹ ấy đã trao cho tôi tình thương thay vì những lằn roi.
Khi con dâu cưới vợ cho bố chồng

Khi con dâu cưới vợ cho bố chồng

(PNTĐ) - Lâu nay, ông vẫn thường tự hào về cô con dâu hiểu tâm lý mình, nhất là tâm tư của ông khi sống cảnh góa vợ nhiều năm. Ở tuổi xế chiều, ông còn được con dâu sốt sắng “tìm vợ” để cuộc sống tuổi già vợi bớt nỗi cô đơn.
Đặt giáo dục vào trọng tâm chiến lược phát triển

Đặt giáo dục vào trọng tâm chiến lược phát triển

(PNTĐ) - Từ nhiều nhiệm kỳ qua, Hà Nội kiên định quan điểm phát triển: Lấy con người làm trung tâm, lấy giáo dục làm then chốt. Dự thảo Báo cáo chính trị Đại hội XVIII Đảng bộ Thành phố tiếp tục đặt giáo dục ở vị trí “quốc sách hàng đầu”, coi đây là lựa chọn chiến lược để xây dựng Thủ đô Hà Nội văn minh, hiện đại, nghĩa tình và hội nhập sâu rộng với khu vực và thế giới.