Nơi bình yên
(PNTĐ) - Bài thơ “Nơi bình yên” của Nguyễn Lan Hương là một bức tranh thơ đầy xúc động, khắc họa tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ dành cho con cái.
Con níu vào cánh cò trong câu mẹ ru xưa
Bấu vào chiếc roi tre của cha đứng dậy
Nương tựa vào cánh cổng ngôi nhà ta thuở ấy
Để lớn lên.
Con đi qua những năm tháng bình yên
Sống nhờ vào tuổi thanh xuân của mẹ
An nhiên giữa buồn vui nhân thế
Bằng những nếp nhăn trên vầng trán của cha.
Năm tháng đầu đời chân con đã bước qua
Với sự nhọc nhằn tay mẹ cha chèo lái
Mùa hạ nắng nôi, mùa đông tím tái
Trú ngụ an toàn trong vạt áo đẫm mồ hôi.
Con lớn lên cha mẹ cũng già rồi
Con lại theo dấu chân mẹ cha đi thuở trước
Cũng tất tả đa đoan giữa cuộc đời xuôi ngược
Chiu chắt đời mình dành dụm hết cho con.
Nước mắt chảy xuôi, cha mẹ chẳng trách hờn
Vẫn ôm ấp chở che như ngày còn thơ bé
"Nếu có chuyện buồn hãy quay về với mẹ
Có khó khăn gì con cứ nói với cha"
Con muốn níu vào cánh cò trong câu dân ca
Bám vào tuổi thơ đứng dậy
Úp mặt vào cánh cổng ngôi nhà chúng ta thuở ấy
Nơi bình yên mãi đợi đón con về.
Nguyễn Lan Hương

Lời bình:
Mở đầu bài thơ, tác giả gợi nhớ về tuổi thơ qua hình ảnh “cánh cò trong câu mẹ ru xưa” và “chiếc roi tre của cha”. Những hình ảnh này không chỉ là ký ức riêng của tác giả mà còn là ký ức chung của nhiều thế hệ người Việt. Cánh cò trong lời ru của mẹ là biểu tượng của sự dịu dàng, bao bọc, còn chiếc roi tre của cha lại gợi lên sự nghiêm khắc, kỷ luật. Hai hình ảnh tưởng chừng đối lập ấy lại hòa quyện với nhau, tạo nên một tuổi thơ đầy đủ cả tình yêu thương và sự dạy dỗ. Đó chính là nền tảng để đứa con “níu vào”, “bấu vào” và “nương tựa vào” để lớn lên.
Những năm tháng bình yên của tuổi thơ được nuôi dưỡng bằng sự hy sinh thầm lặng của cha mẹ. Tác giả viết: “Sống nhờ vào tuổi thanh xuân của mẹ / An nhiên giữa buồn vui nhân thế / Bằng những nếp nhăn trên vầng trán của cha.” Câu thơ chạm đến trái tim người đọc bởi sự thấu hiểu và biết ơn sâu sắc. Tuổi thanh xuân của mẹ, những nếp nhăn trên trán của cha - đó là những dấu ấn của thời gian, của sự vất vả, lo toan để nuôi con khôn lớn. Cha mẹ đã dành trọn tuổi xuân của mình để con được sống trong bình yên, được “an nhiên giữa buồn vui nhân thế”.
Sau khi dệt nên những xúc cảm dịu dàng trong đoạn trước, dòng thơ tiếp tục dẫn người đọc lạc bước vào một miền cảm xúc mới – sâu lắng hơn, mênh mang hơn, như những lớp sóng nhẹ nhàng chồng lên nhau, làm rung động tận sâu tâm hồn.
Hình ảnh “vạt áo đẫm mồ hôi” là một chi tiết đắt giá, thể hiện sự vất vả của cha mẹ trong hành trình nuôi dạy con. Dù là mùa hạ nắng nôi hay mùa đông tím tái, cha mẹ vẫn là chỗ dựa vững chắc, là mái nhà che chở cho con.
Khi con lớn lên, cha mẹ cũng già đi. Nhưng tình yêu thương của cha mẹ vẫn vẹn nguyên, vẫn “ôm ấp chở che như ngày còn thơ bé”. Câu thơ “Nếu có chuyện buồn hãy quay về với mẹ / Có khó khăn gì con cứ nói với cha” như một lời nhắn nhủ đầy yêu thương, khẳng định rằng dù con có đi đâu, làm gì, cha mẹ vẫn luôn là điểm tựa, là nơi bình yên để con trở về.
Cuối bài thơ, tác giả muốn “níu vào cánh cò trong câu dân ca”, “bám vào tuổi thơ đứng dậy”, và “úp mặt vào cánh cổng ngôi nhà chúng ta thuở ấy”. Đó là khát khao được trở về với tuổi thơ, với nơi bình yên nhất trong cuộc đời – ngôi nhà có cha mẹ. Cánh cổng ngôi nhà không chỉ là một không gian vật chất mà còn là biểu tượng của tình yêu thương, sự che chở, và những ký ức đẹp đẽ. Nơi ấy luôn đợi đón con, dù con có đi xa đến đâu.
Bài thơ “Nơi bình yên” của Nguyễn Lan Hương không chỉ là lời tri ân sâu sắc dành cho cha mẹ mà còn là lời nhắc nhở về giá trị của gia đình. Trong cuộc sống bộn bề, con người dễ bị cuốn vào những lo toan, bon chen, nhưng gia đình vẫn luôn là nơi bình yên nhất, là điểm tựa vững chắc để ta trở về. Tình yêu thương của cha mẹ là vô điều kiện, là sự hy sinh thầm lặng, là nguồn sức mạnh để con vượt qua mọi khó khăn.
Bài thơ không chỉ lay động trái tim người đọc mà còn khiến ta phải suy ngẫm về cách sống, cách yêu thương và trân trọng những người thân yêu xung quanh mình.