Nóng ấm tình thân

Trương Thị Thúy
Chia sẻ

(PNTĐ) - Vừa nấu cơm Lân vừa canh chừng giờ ba đi làm về. Nấu xong, Lân sẽ dẫn em đi tắt lối vườn ra chòi dưa ngoài cánh đồng, cách nhà chừng một trăm mét. Dạo này tính ba lạ lắm, cứ nhìn thấy hai chị em nó là khuôn mặt lại hằm hằm khó chịu, rồi có lần còn đánh đòn vô cớ.

Chiều nay, ba về sớm hơn mọi lần. Em Lan hí hửng mách “Chị Lân ơi, ba về”, rồi nhón chân định chạy ra đón. Lân nhanh tay kéo em lại, đưa ngón tay chặn lên miệng em và lắc đầu. Em Lan dường như hiểu điều chị muốn nói, nên thôi. Khuôn mặt nó chợt buồn so. Lân cũng nhớ ba, cũng muốn chạy ra đón ba và khoe đã nấu bữa chiều đâu vào đấy cả rồi nhưng nó lại sợ. Lân còn nhớ cái bạt tai ba đánh mình khi nó lỡ làm rơi chiếc đũa lúc đang ăn kèm theo lời mắng: “Đồ vịt giời, vô tích sự”. Lân lẳng lặng dắt em đi.

Mặt trời trước khi đi ngủ còn cố hắt lên những tia cuối cùng như những mạch máu chạy vằn lên chân trời phía ấy. Nhưng nó không đỏ bằng vết tay in trên má Lân bữa bị ba đánh. Lân sợ lắm và giận ba nữa. Bữa đó Lân bỏ dở bữa cơm, chui vô phòng khóc rấm rứt. Má trách ba chỉ có chuyện cỏn con vậy mà đi đánh con. Ba và má lời qua tiếng lại. Lân nghe, chung quy cũng bởi tại hai chị em Lân đều là con gái.

Bữa đó, ba không ngủ ở nhà một đêm như mọi lần mà bực dọc đi luôn. Má vào phòng dỗ dành Lân ra ăn cơm, giọng má buồn buồn bảo rằng chắc do ba chạy xe đường dài, người mỏi mệt thành ra khó chịu. Lân thấy không phải vậy. Bao lâu nay ba vẫn chạy xe như vậy, mệt như vậy nhưng có bao giờ ba đánh mắng gì chị em Lân đâu. Lần nào về ba cũng gọi từ đầu ngõ, rồi xoa đầu hai chị em Lân hỏi ở nhà có ngoan không, có gì vui không? Ba cũng sẽ kể chuyến đi của ba có những gì. Nhưng dạo này ba ít nói hẳn và hay thở dài. Mặt ba lúc nào cũng khó đăm đăm, ba chẳng buồn nói chuyện với chị em Lân nữa.

- Hai ơi, ngoài này muỗi quá, nó đốt em quá trời luôn này. Chân em sưng hết lên rồi đây này. 

Bé Lan mếu máo nói mà tay gãi liên tục vào hai bắp chân. Chân Lân cũng ngứa ran. Nó xoa cho em, vơ lấy nắm cây cỏ lác khô ở trong chòi xua qua xua lại cho lũ muỗi đói khỏi bu lấy. Trời tối dần, tiếng muỗi vo ve bắt đầu nhiều lên, rõ hơn. Tiếng nhái, tiếng dế mèn cũng vang lên mỗi lúc một dày hơn. Nghe tiếng côn trùng kêu ngày một nhiều, Lân biết là mẹ sắp đi làm về. Thường sau những chuyến chạy xe đường dài, cùng cả nhà ăn uống xong, ba sẽ ngủ cho lại sức. Không biết giờ này ba đã ăn chưa? Ba có sang hàng xóm tìm chị em Lân không? Lân muốn đưa em về nhà nhưng lại sợ. Nhìn bé Lan nằm gối đầu lên đùi mình ngủ mơ màng, đôi chân co lên gần giữa bụng, Lân thương quá, liên tục đuổi muỗi cho em nhưng đôi mắt nó cũng đã bắt đầu nhíu lại, thi thoảng bó cỏ lác lại rơi ra khỏi tay. Bé Lan cựa mình rồi ngồi dậy mếu máo:

- Em đói quá!

Lân cũng nghe bụng mình sôi lên nãy giờ. Hình như hôm nay mẹ về muộn hơn thì phải, hay công ty có việc gì. Hay là dẫn em về nhà? Ngồi mãi ngoài này muỗi đốt chết mất. Chắc giờ này ba cũng đã ăn xong và đi ngủ rồi. Lân nghĩ vậy liền đứng dậy. Bỗng Lân choáng váng rồi đổ ụp xuống. Chân tay nó run run, bải hoải, đầu óc nó đờ đẫn, tê liệt. Một cảm giác sợ hãi xoẹt qua trong đầu. Bé Lan thấy chị vậy thì hoảng hốt, nó khóc lay Lân dậy. Lân nhắm mắt, muốn nói gì đó để trấn an em mà đôi môi mấp máy không thành tiếng.

Nóng ấm tình thân - ảnh 1
Ảnh minh họa

Bé Lan mếu máo lao ra khỏi chòi dưa. Nó chạy trên bờ đất lổng chổng những bụi cỏ mà chỉ muốn bổ nhào. Vừa chạy Lan vừa gạt nước mắt lòe nhòe trên khuôn mặt. Nó chạy ào qua khu vườn tối om nhà mình (bình thường chẳng khi nào Lan dám ra vườn vào một mình khi màn đêm buông xuống), vào đến sân, định cất tiếng gọi ba thì nghe tiếng xe máy rồi ánh đèn xe rọi vào trong sân. Má về rồi. Nó hớt hải chạy lại níu tay má:

- Má, má ơi! Chị hai, chị hai…

Chị Mai thấy thế biết ngay có chuyện, cũng chẳng hỏi là gì, bỏ xe đấy chạy ra phía chòi canh theo tay con bé chỉ. Má chạy trước gọi, con chạy theo sau khóc. Tiếng ồn ào vẳng đến tận chiếc giường có ba con bé đang cố giỗ mình vào giấc ngủ. Anh ta bực dọc trở người, miệng hằn học câu chửi gì đó mà chỉ anh ta nghe rõ.

Lân mở mắt nhìn má. Nó cảm thấy người đã đỡ hơn, chân tay không thấy bủn rủn nữa nhưng vẫn còn rã rời lắm. Nó muốn đứng dậy cùng má và em về nhà nhưng xem ra không được. Chị Mai đỡ con, giật mình, sao chân tay con lạnh thế?

- Chắc tại con đói má ạ!

- Con cũng đói nữa – Lan phụng phịu, đôi mắt rưng rưng.

Chị Mai cõng con gái lớn trên lưng, bé Lan líu ríu bước theo sau. Dù mới mười một tuổi nhưng Lân đã biết chăm em, trông nhà trông cửa khi ba mẹ đi làm. Bé Lan năm nay cũng vừa xong mẫu giáo lớn. Anh chị luôn tự hào hai đứa con gái từ bé đến giờ luôn ngoan ngoãn, chăm chỉ. Nhưng dạo gần đây anh bắt đầu thay đổi, tính khí thất thường. Anh vẫn mong có một đứa con trai nhưng chị thì lại bảo có hai đứa con vậy là đủ rồi. Con nào cũng là con, chăm lo cho con tốt là được.

Anh vừa về, lòng còn đang bực bội thì nghe tiếng vợ con ở ngoài sân. Anh hầm hầm bước ra tới, chỉ tay quát:

- Chúng mày có im đi không? Lũ…

Bỗng anh im khi thấy con gái lớn nằm nhợt nhạt trên lưng vợ. Miệng anh như bị á khẩu, đến vài giây sau mới khép lại được. Vợ anh nhìn anh với ánh mắt đầy trách móc. Rồi như một chiếc lò xo bị nén, chị bực dọc xổ ra một tràng:

- Anh mới là người im đi đấy. Anh muốn con trai chứ gì? Ly dị đi, đi tìm đứa nào đẻ cho anh được con trai đấy. Tôi chỉ sinh hai đứa con gái này thôi. Tôi không ngờ anh giờ vẫn còn trọng nam khinh nữ. Vịt giời thì sao? Không phải cũng là con mình dứt ruột đẻ ra à? Tôi đã nín nhịn rồi mà anh càng ngày càng quá quắt. Anh muốn con trai vậy sao, muốn con trai đến nỗi hắt hủi con gái à. Anh về nhà không thấy con đâu anh cũng không thèm đi tìm, đi gọi. Nó sợ bị anh đánh như bữa trước nên không dám về đến đói lả đi đây này. Anh hài lòng chưa?

Nóng ấm tình thân - ảnh 2
Ảnh minh họa

Chị đặt con nằm xuống chiếc ghế dài, vừa lấy dầu xoa bàn chân, bàn tay, thái dương cho con, vừa nói oang oang. Chị chán rồi khi nhỏ nhẹ khuyên anh hoài không được. Từ bao giờ lại giở thói phân biệt con trai con gái. Chị đi lấy đường hòa chút nước, nâng đầu con dậy uống. Con bé có vẻ đỡ hơn. Uể oải ngồi dậy, nó nắm cánh tay chị lay, lắc lắc đầu bảo con không sao. Chị biết ý nó không muốn ba má to tiếng, cũng vì không muốn con buồn nên chị thôi. Chị giục con đi tắm, chẳng thèm đoái hoài đến anh đang ngồi ở cửa.

Anh ngồi như người mất hồn bên hiên cửa. Chẳng lẽ trong con mắt vợ con mình tệ và đáng sợ đến thế sao? Anh cũng không biết tự bao giờ mình thèm khát có một đứa con trai. Có thể là từ những lần mấy anh em ngồi chè chén với nhau, nói chuyện con trai con gái, đầu óc anh bị thấm dần. Tự nhiên cảm thấy mình kém cỏi khi bị người ta nói là “còng lưng làm để nuôi vợ thằng khác”. Rồi anh đòi vợ sinh thêm thằng con trai, đòi không được anh đâm ra hắt hủi, hằn học với hai đứa con gái. Anh không còn thấy vui khi mỗi lần đi làm về hai đứa con gái ríu rít chạy ra đón; không khiến chúng bóp vai, đấm lưng như ngày trước. Từ lúc nào, anh hay quát nạt chúng hơn. Nhìn con gái lớn đang nằm trên ghế, tự nhiên anh thấy có lỗi, muốn nói gì đó mà nghèn nghẹn nơi cổ họng không nói được. Anh ôm đầu, nhìn chằm chằm xuống đôi bàn chân.

- Ba!

Anh ngẩng lên, ngạc nhiên khi bé Lan đứng trước mặt, hai tay cầm cây kéo đưa cho anh.

- Ba cắt tóc cho con nhé. Ba cắt cho con như bạn Bi ấy. Con không để tóc dài nữa. Con cũng không mặc váy nữa. Con sẽ làm con trai ba. Ba đừng ghét con và chị hai nữa nhé.

Anh chầm chậm cầm cây kéo để xuống đất, con bé chăm chú chờ đợi chưa hiểu chuyện gì. Đến khi anh cầm tay nó kéo vào lòng mình bảo rằng ba không cần con trai nữa, con cứ làm con gái của ba thôi thì nó òa lên khóc. Nó ôm lấy anh, dụi đầu vào ngực anh thút thít: “Con yêu ba lắm, chị hai cũng yêu ba lắm. Ba đừng ghét chúng con nhé”. Anh ôm con chặt hơn, gật đầu.

Ở trong nhà, Lân gạt nước mắt nhìn mẹ cười, bụng nó lại sôi lên. Nó sờ bụng kêu: “Con đói quá” vừa lúc ở ngoài hiên, Lan cũng nũng nịu: “Ba ơi, con đói”.

Chị vội vàng vào bếp dọn cơm, anh cũng dắt tay con gái nhỏ vào bếp, nói nhỏ nhưng chị vẫn nghe thấy:

- Để anh phụ.

Bữa cơm muộn của gia đình lại tràn ngập tiếng cười, dù đồ ăn đã nguội nhưng lại rất nóng ấm tình thân.

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Giải pháp nâng cao chất lượng dân số

Giải pháp nâng cao chất lượng dân số

(PNTĐ) - Khám sức khỏe tiền hôn nhân là hình thức sàng lọc quan trọng giúp phát hiện kịp thời và điều trị sớm các căn bệnh tiềm ẩn gây ảnh hưởng việc sinh đẻ, góp phần cải thiện giống nòi, nâng cao chất lượng dân số, giúp xây dựng cuộc sống gia đình bền vững.
Hạnh phúc suýt đánh rơi

Hạnh phúc suýt đánh rơi

(PNTĐ) - Đối với những người vợ yêu gia đình, yêu chồng, yêu con chính là lẽ sống của họ. Song, sự hy sinh không mong đáp đền đó lại ít khi nhận được sự thấu hiểu của người đầu gối, tay ấp sẽ khiến tình yêu dần phai nhạt.