Sức khỏe của ông nội

Chia sẻ

Chúng tôi đã quen mỗi ngày về nhà là luôn có ông nội chào đón. Cho tới khi ông nằm viện, nhà cửa trở nên cũng vắng lặng, lạnh tanh. Con cháu thì ngơ ngác như gà lạc mất mẹ...

Hàng ngày, ông nội rất chăm tập thể dục, đọc báo. Ông bảo, tập thể dục là để giữ cho cơ thể khỏe mạnh, còn đọc báo là giúp não vận động. Vì thế mà ở tuổi ngoài 80, ông vẫn nhanh nhẹn, có thể giúp con cháu nhiều việc trong nhà.

Nhưng rồi bỗng đến một hôm, ông nội bị đau bụng, sáng ra vẫn nằm thiêm thiếp trên giường. Đến giờ tập thể dục, cả nhà không thấy bóng ông ngoài sân biết là ông không ổn rồi. Trước nay, dù bất kể lý do gì, ông cũng không bao giờ bỏ một buổi tập nào.

Ảnh minh họaẢnh minh họa

Bố tôi liền vào phòng hỏi thăm sức khỏe ông. Mặc dù ông nói không sao, cứ để ông nằm nghỉ rồi sẽ khỏe lại nhưng rất nhanh sau đó, cả nhà tôi hội ý và quyết định đưa ông vào viện. Qua thăm khám, bác sĩ kết luận ông bị tắc ruột, phải mổ cấp cứu ngay nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Ông nội tôi đã trải qua một cuộc phẫu thuật kéo dài hơn 2 tiếng. Các bác sĩ nói ông nội cần phải ở lại viện ít ngày cho tới khi vết mổ lành, hệ thống ruột hoạt động bình thường trở lại. Ai cũng mừng vì ông đã tai qua nạn khỏi, nhưng rồi lại lén nhìn nhau. Ông nội nằm viện thế này thì việc nhà ai lo và ai sẽ ở viện chăm ông. Bố mẹ tôi, các cô, chú đều bận bịu đi làm, các cháu thì bận đi học.

Bố tôi phân công, mỗi anh em đến cơ quan xin nghỉ phép, rồi luân phiên ở viện trông ông. Ai đã trông ban ngày thì không phải trông đêm để dưỡng sức và ngược lại. Mẹ tôi và các cô thì chia nhau đưa đón trẻ con trong nhà đi học. Trong thời gian này, mọi người phải linh hoạt, nếu không kịp nấu cơm nhà thì ăn tạm cơm hàng.

Mọi người đều đồng ý, nhưng, 1 tuần sau, gương mặt ai trông cũng phờ phạc, hốc hác. Bố tôi nói, công việc ở cơ quan bận quá mà cứ phải nghỉ phép kéo dài, việc chồng lên việc. Các chú tôi thì bảo mấy hôm ông nằm viện, nếp sinh hoạt, ăn nghỉ bị đảo lộn, sức khỏe sa sút trông thấy. Đúng là “xảy nhà ra thất nghiệp”.

Ảnh minh họaẢnh minh họa

Đến lúc này, cả đại gia đình tôi mới thấy giá trị của việc ông nội khỏe mạnh là như thế nào. Nhờ có ông khỏe mà con cháu mới an tâm lo làm ăn, tập trung cho sự nghiệp. Trong nhà có việc gì cần, từ lớn đến bé đều đã có ông nội lo lắng, định hướng cho. Hàng ngày, ông giúp các con đưa đàn cháu đi học, chiều đón cháu về. Tối, ông túc tắc nấu cơm, con cháu về là cơm canh đã sẵn sàng. Trong nhà có thiết bị gì hỏng, biết con cháu bận, ông tự sửa luôn. Ông còn dọn dẹp, quét dọn, trông coi nhà cửa lúc nào cũng gọn gàng, sáng loáng. Chỉ trừ lần ốm nặng này, bình thường, ông vẫn tự chăm sóc được bản thân thay vì phải nhờ tới con cháu. Ông nội có lương hưu nên con cháu cũng chưa cần góp tiền phải nuôi ông. Đã thế, thi thoảng, ông còn cho con này, cháu nọ thêm một chút để bù đắp vào tiền sinh hoạt. Tóm lại, ông chẳng khác gì bảo mẫu, tổng quản ở trong nhà.

Chúng tôi đã quen mỗi ngày về nhà là luôn có ông nội chào đón. Cho tới khi ông nằm viện, nhà cửa trở nên cũng vắng lặng, lạnh tanh. Con cháu thì ngơ ngác như gà lạc mất mẹ.

Tối đó, tôi vào thăm, mang cháo mẹ nấu để ông tẩm bổ. Tôi thấy ông đang dần khỏe lại, những cơn đau từ ca phẫu thuật không còn hành hạ ông như trước nữa. Bố tôi đang trong ca trông ông, vừa tỉ mẩn xúc cho ông từng thìa cháo nhỏ, vừa nói vui: “Bố ăn nhiều vào cho chóng khỏe. Giờ, bố khỏe không chỉ cho bản thân bố nữa mà là cho cả các con, các cháu. Đại hồng phúc của nhà mình chính là có bố khỏe mạnh, minh mẫn đấy ạ. Bố mau ra viện bố nhé”.

Ông nội tôi cười, đùa lại: “ Đấy nhé. Thế mà trước đây, thấy ông chăm tập thể dục thể thao mà con cháu còn cười, bảo ông nội sợ chết. Giờ, ông ốm cho một tuần để con cháu biết vì sao người già lại cần sống vui, sống khỏe nhé”.

THÁI ANH

Tin cùng chuyên mục

Sống trong yêu thương

Sống trong yêu thương

(PNTĐ) - Bình nghe tin mẹ bị ốm mà lòng nóng như lửa đốt. Cô nói với chồng: “Ngày mai em thu xếp xong việc gia đình, ngày kia em về quê thăm mẹ nhé”. Tất nhiên là chồng Bình đồng ý, còn giục cô là về sớm, việc nhà đã có anh lo. Nhưng khi Bình gọi về quê thì mẹ cô từ chối, còn bảo cô cứ ở trên này lo cho con nhỏ, chứ bà đã ổn rồi.
Người gieo nắng

Người gieo nắng

(PNTĐ) - Trong một con hẻm sâu, dưới mái hiên cũ kỹ, Vinh đang loay hoay với "gia tài" mưu sinh của mình. Chiếc áo thun đã giãn cổ, khuôn mặt sạm nắng, in dấu vết của bao nhiêu ngày gió sương.
Khẳng định bản sắc qua nghệ thuật nhiếp ảnh

Khẳng định bản sắc qua nghệ thuật nhiếp ảnh

(PNTĐ) - Sinh ra với khiếm khuyết thính giác, Isabelle Lim từng trải qua những tháng ngày cảm thấy lạc lõng giữa thế giới ồn ào, nơi âm thanh là sợi dây gắn kết mọi người lại với nhau. Nhưng thay vì gục ngã trước thử thách, Isabelle đã mạnh mẽ chọn cho mình con đường riêng để khẳng định giá trị và bản sắc của bản thân qua nghệ thuật nhiếp ảnh.