“Thoáng” như bà tôi

Chia sẻ

Nhắc đến bà, nhiều người thường nghĩ đến một người phụ nữ tóc bạc phơ, luôn bỏm bẻm nhai trầu, mặc bộ quần áo bà ba và sống ở thôn quê. Nhưng bà nội tôi lại khác, bà sinh ra và lớn lên ở thành phố, không biết ăn trầu và thích mặc váy.

Bà tôi năm nay đã hơn 70 tuổi nhưng nhiều bạn trẻ muốn theo được bà còn khó. 5h sáng, bà đã trở dậy, đi bộ quanh 4 vòng hồ. Cái hồ đó rộng lắm, tôi đi hết một vòng thôi đã thở không ra hơi. Bà tôi còn giỏi bơi lội, thời trẻ bà cũng là “tay” đánh cầu lông cừ khôi. Vì chăm vận động nên bà tôi rất khỏe khoắn. Nước da bà căng đỏ, chẳng có lấy một nốt tàn nhang.

Bà tôi vốn không biết đi xe máy vì hồi ông tôi còn sống, ông thường là tài xế riêng của bà. Sau khi ông mất, bà quyết định tập đi xe máy ở tuổi 65. Đó là vì bà không muốn phải phiền hà con cháu. Sau đó, bà dùng tiền tích lũy mua một cái xe máy chaly nho nhỏ. Cần đi công chuyện, gặp gỡ bạn bè, thăm khám sức khỏe, bà đều tự lái xe máy đi.

Ảnh minh họaẢnh minh họa

Bà tôi có suy nghĩ rất hiện đại, thậm chí tôi thấy đôi khi còn “thoáng” hơn cả mẹ tôi. Vì còn khỏe nên bà nhận giúp con cháu việc chợ búa, cơm nước. Bữa cơm trong nhà tôi lúc nào cũng tươm tất. Đi chợ, thấy thứ gì ngon, bổ là bà mua về nấu cho con cháu ăn. Hoa quả trong nhà tôi lúc nào cũng sẵn, mùa nào thức nấy. Nhiều lúc mẹ tôi than bà tiêu “hoang” thế thì chưa hết tháng đã hết lương. Nhưng bà tôi lại có quan niệm ăn uống là để có sức khỏe tốt còn vui sống. Tiền sinh hoạt phí hàng tháng mẹ tôi đưa bà bao nhiêu thì đưa, thiếu bà bù lương hưu của bà vào.

Bà tôi có quan điểm làm việc chỉ có mức độ thôi để còn sống cho bản thân nữa. Tiền kiếm nhiều nhưng không biết tiêu thì cũng vô nghĩa. Vì thế, bà không ủng hộ việc bố mẹ tôi cứ cắm cúi làm việc, bố tôi hôm nào tối muộn mới từ cơ quan về là sẽ bị bà phê bình. Ngược lại, ai có cơ hội nghỉ ngơi, thăm quan, trải nghiệm bà lại động viên cứ đi đi. Hồi chúng tôi còn nhỏ, hè đến, bà giục mẹ tôi phải đăng ký đi nghỉ mát với cơ quan, coi đó là nghĩa vụ cần thực hiện. Nhưng bà bảo mẹ chỉ đi một mình thôi, con cái để ở nhà bà trông chứ phụ nữ mà mang theo con thì gọi gì là đi nghỉ. Bản thân bà tôi cũng tham gia các hội hè, câu lạc bộ, nhóm hưu, hội người cao tuổi, hội thích thể thao, hội hay đi mua sắm… Nói đến việc sắm sửa của bà tôi mà khối người phải mắt tròn mắt dẹt. ở tuổi ngoài 70 mà bà vẫn thích làm đẹp, ăn mặc phải hợp thời trang. Mỗi lần ra ngoài, bà chải tóc, đeo vòng, tô son, mặc váy dài. Trong phòng bà, cái tủ đựng chật váy áo, chưa kể mũ, khăn… Với bà, đã là phụ nữ thì phải xinh, phải đẹp. Bà không thích chị em nào mà đi ra đường mà tóc tai bù xù, quần ống thấp ống cao, người lại tỏa ra mùi “mắm muối”. Bà vẫn bảo tôi: Phụ nữ như vậy là hỏng, mình không biết tự tôn trọng mình thì làm sao người khác tôn trọng mình được.

Trong nhà tôi, bà là người sử dụng mạng xã hội thành thạo hơn cả bố mẹ tôi. Bố tôi thì chỉ biết chụp ảnh đơn thuần, ảnh xấu cũng chịu. Còn với mẹ, điện thoại chỉ để nghe điện và nhắn tin. Nhưng bà tôi thì khác, trên máy điện thoại của bà cài hẳn mấy app để chỉnh ảnh. Những tấm ảnh qua tay bà chỉnh sửa phải nói lên đời tới mấy chân kính. Ngày nào bà cũng dành thời gian để lướt facebook, xem báo mạng nên chuyện gì trên đời bà cũng biết. Ấy thế nhưng, bà nội tôi rất ít khi đăng bài, ảnh lên facebook cá nhân. Chẳng hiểu bà tìm hiểu ở đâu mà biết rất rõ các mối nguy khi công khai thông tin cá nhân, gia đình lên mạng xã hội. Bố tôi vẫn bảo, kẻ cắp nào gặp bà nội tôi chỉ có mất nghiệp vì độ cảnh giác cao của bà.

Năm tôi học lớp 11, tôi “trót” yêu một anh lớp 12. Mẹ tôi hoảng quá, khóc lóc sụt sùi yêu cầu tôi chia tay. Bà nội tôi thì bình tĩnh, còn bảo tôi biết yêu là bình thường, không biết yêu thì mới đáng lo. Rồi bà bảo tôi cứ yêu đi, nhưng nhớ là phải biết giữ khoảng cách chứ đừng tự đưa mình vào thế yếu. Không thực hành yêu thì làm gì có kỹ năng ứng xử trong tình yêu, kể cả sau này tình yêu tan vỡ thì cũng là bài học cho tôi. Mà bà nói đúng thật, sau 1 năm thì chúng tôi chia tay. Giờ, cuộc tình đó đã trôi vào dĩ vãng, nhưng nhớ lại, tôi vẫn thấy phục cách ứng xử của bà nội. Bà tôi cao tuổi thôi chứ tư duy, cách nghĩ của bà rất trẻ trung, hiện đại.

Bà tôi có thể không giống với nhiều người bà khác. Nhưng bà vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc và luôn đem tới nhiều sự ngạc nhiên cho cả gia đình tôi.

THÁI THỊ THU

Tin cùng chuyên mục

Dưới mái nhà ngột ngạt

Dưới mái nhà ngột ngạt

(PNTĐ) - Người ta thường bảo Dung sướng vì lấy được chồng là giảng viên đại học, luôn cư xử lịch thiệp, điềm đạm, biết quan tâm. Nhưng ít ai biết, đằng sau vẻ bề ngoài tưởng như hoàn hảo ấy là một cuộc hôn nhân khiến Dung ngày càng mỏi mệt, vì phải sống bên người chồng quá đỗi cầu toàn và khắt khe.
Con dâu ở cữ... bệnh viện

Con dâu ở cữ... bệnh viện

(PNTĐ) - Cả tháng nay, bà chuẩn bị mọi thứ để ra thành phố chăm con dâu sinh con. Là đứa cháu đầu tiên của gia đình, bà muốn tận tay được chăm sóc cháu lẫn con dâu thật tốt trong tháng ở cữ. Ấy vậy mà, ngày con dâu sinh, con trai bà bảo thay vì về nhà ở cữ để bà nội, bà ngoại chăm sóc thì vợ nó sẽ ở cữ trong bệnh viện.
Món khoai tây đúc trứng của bà

Món khoai tây đúc trứng của bà

(PNTĐ) - Hôm nay, tôi quyết định làm món khoai tây đúc trứng cho bọn trẻ. Khi tôi còn bé, đây là món bà nội thường xuyên nấu cho chúng tôi, nhưng với các con tôi, một đứa lên 10, một đứa lên 8 tuổi, thì đây là lần đầu tiên các con được thưởng thức.
“Đa sắc màu” bữa tiệc điện ảnh Việt tháng 9

“Đa sắc màu” bữa tiệc điện ảnh Việt tháng 9

(PNTĐ) - Sau tháng 8 bùng nổ với “Mưa đỏ”, màn ảnh Việt không “hạ nhiệt” mà hứa hẹn “bùng nổ” trong tháng 9 với “bữa tiệc điện ảnh” phong phú, cực kỳ thịnh soạn, từ phim hành động, kinh dị đến tình cảm gia đình. Liệu có “món ăn” đủ sức để lại dư âm dài lâu, “làm mưa làm gió” tại các rạp chiếu trên cả nước?