Tuổi già của ông

Huyền Linh
Chia sẻ

(PNTĐ) - Sau khi về hưu, ông nội vẫn làm thêm cho một vài cơ quan với vai trò là cố vấn. Nhờ đó mà nhịp sống của cả nhà vẫn diễn ra bình thường. Nhưng, từ ngày bước vào tuổi 70, chẳng thể làm thêm nữa, ông nội bắt đầu thay tính, đổi nết.

Ông trở thành “cái máy chấm vân tay” kiểm đếm tần suất đến thăm ông bà của con cháu. Con nào, cháu nào cả tuần chẳng thấy mặt sẽ bị ông mắng là vô trách nhiệm, vô tâm. Con cháu thì bận rộn đi học, đi làm, có phải lúc nào cũng chỉ quanh quẩn bên ông được đâu.

Ông cũng hay để ý nết ăn, nết mặc, bắt ne bắt nét các cháu về cách đi lại, nói năng, ăn mặc... Ông khó chịu khi cháu gái làm bộ tóc xù mì, sơn móng tay đỏ chót, cháu trai mặc cái quần bò rách, lúc nào cũng cắm tai nghe trong tai... Ông cho rằng chỉ có bọn trẻ hư, không được dạy dỗ cẩn thận mới có “giao diện” như vậy. Thế rồi ông hạ lệnh “cấm, cấm tất” đứa cháu nào theo ông là có biểu hiện nhâng nháo.

Tuổi già của ông - ảnh 1
Ảnh minh họa

Ông còn tự nhiên nghĩ ra bao nhiêu là quy định, luật lệ buộc con cháu phải nghe theo. Ngày trước, đàn con cháu có thể thoải mái phóng xe máy tới tận cửa, nay ông yêu cầu phải dừng xe, tắt máy từ đầu ngõ rồi dắt bộ vào nhà vì ông không chịu  được tiếng động cơ. Trần nhà có một hệ thống đèn chiếu sáng, nhưng ông chỉ cho bật đúng một cái đèn khiến nhà cửa lúc nào cũng tối thui. Hỏi thì ông bảo nhà của ông, ông thích thế nào là quyền của ông.

Tóm lại từ đứa cháu vốn gắn bó và được ông chiều chuộng nhiều nhất, đến đứa to xác đã gần 30 tuổi, sắp làm bố, làm mẹ đến nơi cũng không quen được với sự thay đổi tới mức khó chịu đó của ông nội. Nhưng, tránh ông thì bị ông trách, mà cố ở gần thì bị ông phê.

Cho đến một ngày, cả nhà mới phát hiện ra căn nguyên. Là ông bị sốc tuổi già. Từ chỗ được sống có ích, quảng giao, nay, ông thấy cuộc sống của mình thật cô đơn, vô nghĩa. Ông cáu kỉnh, hay gây gổ với con cháu cũng là để con cháu nhớ đến mình, hoặc cũng có thể để ông có cớ xả bớt những dồn nén trong lòng.

Trong bối cảnh đó, cháu trai lớn quyết định mua tặng ông một chiếc Ipad nhỏ có kết nối internet để ông có thể lên mạng cập nhật tin tức, thay vì chỉ nằm rỗi ở nhà cả ngày. Cháu trai nhỏ thì tặng ông bộ cờ tướng và đôi vợt cầu lông để ông nhập hội chơi cờ, đánh cầu lông với các cụ già trong xóm. Mỗi ngày chỉ cần ông chịu ra ngoài một chút, đánh đôi ba ván cờ là cũng thấy nhẹ nhõm và không còn cô đơn.

Thay vì sợ hãi, chê trách ông nội, cả nhà tôi đang cố gắng hiểu, đồng hành và giúp ông lấy lại cân bằng tuổi già. Ông nội ơi, cạnh ông luôn có gia đình mình.

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Sống trong yêu thương

Sống trong yêu thương

(PNTĐ) - Bình nghe tin mẹ bị ốm mà lòng nóng như lửa đốt. Cô nói với chồng: “Ngày mai em thu xếp xong việc gia đình, ngày kia em về quê thăm mẹ nhé”. Tất nhiên là chồng Bình đồng ý, còn giục cô là về sớm, việc nhà đã có anh lo. Nhưng khi Bình gọi về quê thì mẹ cô từ chối, còn bảo cô cứ ở trên này lo cho con nhỏ, chứ bà đã ổn rồi.
Người gieo nắng

Người gieo nắng

(PNTĐ) - Trong một con hẻm sâu, dưới mái hiên cũ kỹ, Vinh đang loay hoay với "gia tài" mưu sinh của mình. Chiếc áo thun đã giãn cổ, khuôn mặt sạm nắng, in dấu vết của bao nhiêu ngày gió sương.
Khẳng định bản sắc qua nghệ thuật nhiếp ảnh

Khẳng định bản sắc qua nghệ thuật nhiếp ảnh

(PNTĐ) - Sinh ra với khiếm khuyết thính giác, Isabelle Lim từng trải qua những tháng ngày cảm thấy lạc lõng giữa thế giới ồn ào, nơi âm thanh là sợi dây gắn kết mọi người lại với nhau. Nhưng thay vì gục ngã trước thử thách, Isabelle đã mạnh mẽ chọn cho mình con đường riêng để khẳng định giá trị và bản sắc của bản thân qua nghệ thuật nhiếp ảnh.