Ước mơ của con

Thái Anh
Chia sẻ

(PNTĐ) - Trưa nay từ cơ quan, chị gọi về cho con trai dặn: “Con tự đặt cơm, tráng trứng rồi ăn nhé. Mẹ bận quá, chắc là không về được đâu”.

Thằng bé vâng dạ thật ngoan mà không trách chị câu nào. Tuần này, nó bị ốm nên chị cho con nghỉ học. Hồi nhỏ nó bị hen nên đường hô hấp yếu, hễ trời trở lanh là trở bệnh.

Từ hồi chị được đề bạt làm trưởng phòng, công việc quá bận. Giám đốc tín nhiệm chị, nên việc gì cũng yêu cầu chị phải xem và cho ý kiến trước. Còn chị, cũng không muốn phụ sự tin tưởng của lãnh đạo nên càng cố gắng thể hiện năng lực của bản thân. Nhưng đổi lại thời gian chị dành cho gia đình ít dần.

Nhà gần cơ quan, hồi trước, chị vẫn thường hay về nhà giữa buổi. Chỉ có mấy tiếng nghỉ trưa thôi mà chị làm được đủ thứ việc, nào thì dọn dẹp nhà cửa, phơi phóng quần áo rồi còn tiện thể nấu luôn cho bữa tối. Chẳng thế mà khi tan làm chị rất thảnh thơi chứ không tất bật như mấy đồng nghiệp cùng phòng.

Từ ngày lên chức, chị bắt đầu không về trưa. Thời gian tan làm buổi chiều cũng muộn hơn. Những bữa cơm tối bị lui lại vào lúc 8 giờ tối. Nay thì lắm lúc 9 giờ tối chị vẫn cắm cúi trước chiếc máy tính ở cơ quan, cố gắng xử lý xong số văn bản mà nhân viên trình lên. May mà con gái đầu của chị đã lớn nên chị có thể phân việc nấu cơm. Tuy chỉ là mấy món đơn giản, dễ làm nhưng hai vợ chồng về tới nhà là có cơm ăn ngay.

Ước mơ của con - ảnh 1
Ảnh minh họa

Chồng chị vốn là người tâm lý, rất ủng hộ vợ phát triển sự nghiệp. Các con cũng vậy, chẳng phàn nàn nhiều là mẹ hay vắng nhà. Nhờ đó, chị cũng thấy hơi áy náy nhưng rồi cũng vẫn để công việc cuốn mình đi.

Tháng 9 vừa rồi, con gái lên thành phố học đại học, chị bỗng mất trợ thủ đắc lực. Con trai thì còn nhỏ, nên chưa giúp mẹ được nhiều, có chăng là tự biết cắm cơm, tráng trứng, úp mì để ăn mà không cần mẹ về làm cho. Rồi đúng lúc đó, chồng chị lại được cơ quan phân công vào miền Nam công tác một thời gian. Trước khi đi, anh mới dám giãi bày nỗi niềm với vợ: “Anh đi rồi, nhà chỉ còn hai mẹ con. Em cố gắng thu gọn công việc để về nhà với con nhé. Ngày trước có hai chị em ở nhà, chứ giờ để mình con trai lọ mọ anh cũng hơi ái ngại”.

Chị biết, anh phải sốt ruột lắm mới thổ lộ với vợ như vậy. Tính anh hiền lành, chưa từng quát mắng vợ con. Song vì thế mà chị càng thấy có lỗi với chồng con hơn.

Anh đi rồi chị cố gắng làm theo lời anh dặn. Nhưng mà việc thì nhiều, đôi lúc lực bất tòng tâm. Trưa không về đã đành, nhiều buổi tối chị cũng không kịp về nấu cơm. Hoặc là hai mẹ con dắt nhau ra ngoài ăn, hoặc là chị nói con trai ăn tạm thứ gì đó cho xong vì mẹ về muộn.

Hôm nay thằng bé bị ốm nên đến đầu giờ chiều, chị sốt ruột hỏi xem con ăn uống thế nào. “Con đã ăn mì tôm rồi ạ. 12 giờ con mới nấu nên bữa sáng là bữa trưa luôn. Chiều con sẽ nấu cơm, tráng trứng đợi mẹ về”. Thằng bé vừa ho khù khụ, vừa cố hào hứng khoe “chiến công” với mẹ.

Nó không biết đã làm chị nao lòng. Chị quyết định tắt máy tính, gác hết cả đống công việc còn đang dang dở sang một bên rồi xin phép lãnh đạo cho chị về sớm vì con đang bị ốm. Mấy chị em đồng nghiệp thấy chị đi về, nghĩ là chị vướng việc riêng thật nên tuyệt nhiên, không dám gọi điện báo cáo công việc.

Ước mơ của con - ảnh 2
Ảnh minh họa

Thế là chị có một buổi chiều dài được ở bên con. Chị pha cho thằng bé một cốc nước mật ong chanh đào để chữa ho. Lọ chanh này chị ngâm đã mấy năm mà vẫn còn nguyên vì chị bận rộn, đã bao giờ pha cho các con uống đâu.

- Chiều nay, con muốn ăn gì để mẹ nấu cho con ăn? Con ốm nên để mẹ ưu tiên, chiều con một chút - chị âu yếm nói với con trai.

Thằng bé nhìn chị với đôi mắt tròn xoe kiểu ngạc nhiên lắm. Rồi nó vỗ tay và reo to:

- Hoan hô mẹ, vậy con muốn ăn sườn xào chua ngọt, canh trứng với cơm.

Tưởng là sơn hào hải vị gì, chứ mấy món “siêu đơn giản” chị làm một loáng là xong. Vậy mà bữa cơm giản dị đó có thể khiến con trai chị ăn “thủng nồi trôi rế”. Xong, nó vỗ vào chiếc bụng no tròn, nhoẻn miệng cười, nịnh chị:

- Mấy hôm nay con toàn ăn mì rất là chán. Chỉ có cơm mẹ nấu là ngon nhất trên đời. Ước gì con sẽ ốm mãi, để được ăn cơm mẹ nấu như thế này.

Chị suýt bật khóc. Chị ôm chầm lấy con, trả lời mà không đắn đo:

- Được rồi, từ nay, mẹ sẽ thường xuyên về nhà nấu cơm cho con ăn mà con không cần phải ước ao bị ốm nữa.

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

“Chìa khóa” xây dựng thế hệ công dân văn minh

“Chìa khóa” xây dựng thế hệ công dân văn minh

(PNTĐ) - Bước vào năm học 2025 - 2026, Hà Nội triển khai “Tháng cao điểm an toàn giao thông cho học sinh đến trường”. Không chỉ xử lý vi phạm, Thành phố đặt mục tiêu hình thành văn hóa giao thông từ ghế nhà trường, coi đây là “chìa khóa” để xây dựng một thế hệ công dân văn minh, có trách nhiệm và xa hơn là kiến tạo nên một đô thị an toàn, hiện đại.
Yêu con trong... bóng tối

Yêu con trong... bóng tối

(PNTĐ) - Mai dắt con gái, đưa về phía chồng. Hai mắt rưng rưng, cô nói với anh: “Anh giúp em đưa con đi tới nơi, về tới chốn nhé”. Toản gật đầu, đưa tay vỗ vai vỗ về vợ: “Em cứ yên tâm. Hè năm sau, mình lại đón con ra chơi. Thằng Bi cũng rất thích chơi với chị”.
Thay đổi

Thay đổi

(PNTĐ) - Giữa căn nhà quen thuộc, Nam chậm rãi nhìn lại những điều nhỏ nhặt mà anh đã làm tổn thương vợ - người luôn âm thầm vun vén mọi thứ cho tổ ấm nhỏ.
Con trai lấy vợ, nhà vẫn không có con dâu

Con trai lấy vợ, nhà vẫn không có con dâu

(PNTĐ) - Lẽ thường, con trai lấy vợ thì nhà có thêm con dâu. Nhưng với gia đình bà, dù hai đứa con trai đã lấy vợ, nhà cửa quanh năm chẳng thấy bóng dáng con dâu. Mỗi khi có công to việc lớn cũng chỉ con trai và mấy đứa cháu dắt díu nhau về, con dâu viện đủ lý do bận rộn để tránh mặt.