Về quê trước thềm năm mới

Linh Linh
Chia sẻ

(PNTĐ) -Năm nay Tết sớm nên đầu tháng 1, mẹ nhắc tôi thu xếp công việc, đi cùng mẹ về quê mời ông bà tổ tiên đến nhà con cháu đón Tết.

Ông bà tôi khuất núi khi tôi còn chưa sinh ra nên tôi chỉ biết ông bà qua ảnh. Tôi thấy cả hai ông bà đều trẻ, người đẹp trai, người xinh gái rất hợp nhau. Mẹ tôi kính cẩn gửi cho ông một đôi dép và gửi cho bà mấy bộ quần áo dài hàng mã. Mẹ tôi bảo, đây là những món đồ mà khi còn sống ông bà không có điều kiện mua đồ mới. Chiếc dép cao su mà ông tôi thường đi mòn cả đế, còn quần áo của bà thì bạc màu, Tết đến chẳng có gì để diện. 

Về quê trước thềm năm mới - ảnh 1
Ảnh minh họa

Rồi mẹ tôi dặn, chúng tôi cũng bận bịu, ít có dịp về quê, nên mỗi lần đi như thế này phải ghi nhớ đường đi lối lại, sau này không có mẹ dẫn đường cũng không được để lạc. Làm con cháu mà không biết đường về quê là không được. Hiện ở quê tôi chỉ còn một số họ hàng xa. Bình thường, chúng tôi vẫn ỷ thế có mẹ lo đối ngoại rồi nên đúng là ít về quê thật. Nhưng năm nay thì khác, mẹ bảo tôi đi theo mẹ về làng. Rồi mẹ dẫn tôi vào từng nhà, giới thiệu đây là ông bác, ông chú, có cả ông cụ râu tóc đã bạc phơ nhưng xét về vai vế thì chỉ là anh họ của tôi. Nghe “ông” xưng là anh mà tôi ngại quá, mãi mới bật ra tiếng chào lại được. Rồi có cả mấy cậu thanh niên, xem ra cũng chỉ ít hơn tôi vài tuổi mà cứ kính cẩn gọi tôi là bà, làm cho tôi chột dạ thấy mình kể ra cũng có vai vế. Đến đâu, mẹ tôi cũng trân trọng biếu các nhà đồng quà, tấm bánh. Mẹ mời các ông bà, anh chị trong Tết lên thành phố thì ghé qua nhà chúng tôi chơi, nói câu chuyện đầu năm.

Trở lại nhà hôm đó, mẹ bảo tôi là “chim có tổ, người có tông”. Trước đây, khi còn có ông bà, ngày Tết trong nhà bao giờ cũng có đông đủ con cháu hội tụ. Nay, nhà tôi đã thoát ly lên thành phố nhưng không vì thế mà được quên đi cội nguồn, dẫu gì thì “một giọt máu đào vẫn hơn ao nước lã”. Sau thế hệ ông bà, cha mẹ, giờ đây, đến lượt anh em chúng tôi nhận mặt nhau, phải năng đi lại thì tình cảm mới gắn bó, thân thiết được.

Mỗi năm về quê vào thềm năm mới như thế này, cũng là một cách để chúng tôi nhớ mình thuộc về đâu. 

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Về nhà

Về nhà

(PNTĐ) - Loan đặt bút ký vào tờ đơn ly hôn rồi sắp xếp hành lý, bước ra khỏi ngôi nhà mà cô đã từng sống không một chút nuối tiếc. My, bạn thân của cô vỗ vai động viên: “Đúng, không cần nhìn lại, đã quyết đi thì sẽ không ân hận”.
Tội ác công nghệ trong thời đại số

Tội ác công nghệ trong thời đại số

(PNTĐ) - Chỉ bằng một cuộc gọi video và vài lời đe dọa, nhiều học sinh, sinh viên hoảng loạn tin rằng mình liên quan đến tội phạm, tự nhốt mình và cầu cứu gia đình. “Bắt cóc online” không chỉ là chiêu trò lừa đảo, mà là tội ác công nghệ đang len lỏi trong từng mái nhà.
Bi kịch ra phố đổi đời

Bi kịch ra phố đổi đời

(PNTĐ) - Chị lặng lẽ nhìn ngôi nhà vắng lặng, muốn hét thật to cho đỡ bí bách. Đứa con trai vào trại cai nghiện một tuần nay. Vậy mà chồng chị xem như không có chuyện gì xảy ra; lại còn đi công tác dài ngày, không gọi về cho vợ hỏi xem tình hình thế nào. Nếu biết chuyển ra thành phố có ngày này, chị thà ở lại quê, cày ruộng quanh năm còn hơn.
Làm mẹ không... “phông bạt”

Làm mẹ không... “phông bạt”

(PNTĐ) - Sáng nay mình đi họp cha mẹ học sinh cho con, lúc về chạm mặt cô bạn học cùng hồi cấp 3. Ngày đó, mình là lớp trưởng còn bạn là Bí thư chi đoàn. Trời xui đất khiến thế nào giờ lại có 2 con bằng tuổi, lại học cùng một trường