"Được gặp khán giả Hà Nội là ra ngay"
Giữa những ồn ào về tin đồn qua đời gây shock dư luận vừa qua, nhạc sĩ Trần Tiến khỏe mạnh xuất hiện tại buổi họp báo giới thiệu đêm nhạc Thanh Tùng - Trần Tiến “Chuyện tình” sẽ diễn ra trong 2 đêm 7 và 8/3 tại Nhà hát Lớn (Hà Nội). Nhân dịp này, nhạc sĩ đã có cuộc trò chuyện với Báo Phụ nữ Thủ đô về cuộc sống và âm nhạc.
Nhạc sĩ Trần Tiến (Ảnh: Team Hòa Nguyễn)
Đêm nhạc Thanh Tùng - Trần Tiến có điều gì đặc biệt để có thể thuyết phục nhạc sĩ ra Hà Nội lần này?
Cách đây chưa lâu, giám đốc sản xuất chương trình là anh Nguyễn Thùy Dương gọi điện cho tôi, nói muốn làm đêm nhạc Thanh Tùng - Trần Tiến và mong tôi ra Hà Nội gặp khán giả. Tôi đồng ý ngay, Hà Nội là của mình, có dịp ra quê hương mình thì quá sướng rồi.
Thực ra, từ rất lâu rồi, ý tưởng làm đêm nhạc Thanh Tùng - Trần Tiến đã xuất hiện. Khi đó, tôi và anh Thanh Tùng được nhạc sĩ Hoàng Hiệp và Trịnh Công Sơn đãi một bữa bia, lý do là Hội Nhạc sĩ năm đó quyết định sẽ tặng thưởng cho hai bài hát hay nhất năm là Chị tôi của Trần Tiến và Một mình của Thanh Tùng.
Khi hai anh em gặp nhau, Thanh Tùng bảo: "Tôi với ông làm một đêm nhạc đi". Tôi bảo: “Hay đấy, nhưng tôi nói thật với bạn, tôi mê tín lắm. Bạn tuổi Tý, hơn tôi một tuổi, tôi tuổi Hợi. Tiến - Tùng mà làm chung đêm nhạc thì chỉ có… "túng tiền" thôi. Thực ra ý của bạn rất hay, nhưng hãy để một ngày nào đó, thể nào cũng có người làm”. Và, cuối cùng, đến giờ này, chúng tôi cũng đã được thực hiện một đêm nhạc như mong muốn.
Theo tiết lộ của Ban tổ chức, đêm nhạc sẽ có những ca khúc mới sáng tác, nhạc sĩ có thể chia sẻ một chút về những ca khúc này?
Có một ca khúc mà tôi đặc biệt đưa vào chương trình, giám đốc sản xuất nói rằng, anh coi đó là bài hát Sắc màu thứ hai của Trần Tiến, với một thứ nhạc rất trẻ, mạnh, hard rock. Đó là bài hát Không gục ngã tôi viết khi bị bệnh. Khi tôi cố gắng bò, nhấc người lên, để đứng dậy, thì giai điệu vang lên: “Đứng dậy, đứng dậy thôi, bao nhiêu năm qua ta không gục ngã, đứng dậy, hãy vượt qua, bao nhiêu năm ta không sống đớn hèn… Bao nhiêu năm qua giữa khói bom rơi ta xông pha. Cái chết bên ta tựa lông hồng… Bao nhiêu năm gian nan cô đơn buồn chán vây quanh ta cùng bao đắng cay không hề lui…”.
Nhờ vào bài hát mà tôi đứng dậy, tập đi, rồi tập chạy. 3 tháng nay, mỗi ngày tôi chạy 3 vòng, mỗi vòng 600m, tôi tập khí công để lấy lại hơi, để có thể vẫn hát tốt, sẵn sàng thi vật tay với những chàng trai trẻ, vẫn đủ thông minh để nói chuyện với mọi người - những câu chuyện tử tế về cuộc đời.
Đêm nhạc Thanh Tùng - Trần Tiến xoay quanh chủ đề “Chuyện tình”, cá nhân ông có đặc biệt tâm đắc với bài hát nào của mình về đề tài này?
Tôi cũng không biết mình có bài nào hay nhất về tình yêu không. Năm nay tôi 74 tuổi và vẫn nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ viết được một ca khúc về chuyện tình thật hay nhưng cũng có thể không bao giờ viết được nữa. Nhạc sĩ nói chung đều vậy, khi viết thường rút hết tâm hồn mình, nhưng xong rồi thì ngoảnh lại, nhìn nó như một quá khứ và không bao giờ hài lòng cả.
Thực tế thì có những bài nhạc sĩ viết từ năm 16, 17 tuổi - khi chưa biết nốt nhạc nào có khi mới là bài hay nhất. Đừng tưởng khi nổi tiếng rồi, trở thành đại siêu sao rồi sẽ viết càng hay, không phải vậy đâu!
Những người bạn, người anh hơn tôi 12-17 tuổi, dạy nhạc cho tôi, từng nói: “Này, Tiến giờ nổi tiếng quá rồi, nhưng em chưa viết bài nào hay bằng Cô gái Sầm Nưa xinh đẹp đâu nhé. Và đúng bài này tôi viết khi nốt nhạc bẻ đôi không biết, khi tôi đang làm bốc vác, là quần áo, đi đánh si giày cho các nghệ sĩ.
Tôi chỉ nói lại với các bạn một điều tôi từng đã nói: Những gì tôi có hôm nay, tài năng cá nhân chỉ đóng góp được 20% thôi, đó là sự học hỏi kinh khủng của tôi, sự làm việc khủng khiếp của tôi và cả sự trải đời cực tới tận đáy mà tôi đã đi qua. Còn lại là trời cho tôi. Trời cho tôi hai lần suýt chết để viết hai bài Sắc màu và Không gục ngã. Trời cho tôi đi chiến trường và gặp biết bao chuyện. Trời cho tôi những ngày đi làm bị xua đuổi và coi như thằng “Tiến gàn”…
Hiện giờ nhạc sĩ Trần Tiến còn “gàn” không và cái “gàn” đó như thế nào?
Tôi không biết mình có gàn, có ngông nghênh, đáng yêu không, nhưng các anh đặt tên “Tiến gàn” cho tôi giờ vẫn còn rất yêu tôi. Mới đây ra Hà Nội, tôi gặp các anh vẫn nhắc lại: “Nhờ em Tiến gàn mà nhân dân mới có các khúc hay để nghe”.
Tôi nghĩ cũng có lý. Bởi vì, nhạc sĩ giống như mọi người thì có gì để viết. Anh phải có gì đó mọi người không có, thì mới viết được. Mà ngay cả khi anh có cái mọi người không có nhưng chẳng đủ tài cũng không viết được gì cả.
Tôi luôn đau đáu câu hỏi: Tại sao không ai viết về mẹ, về chị, về một tình yêu không có chiến tranh, tình yêu không khói súng và bom đạn? Tại sao không có ai viết về tình bạn, về trẻ con… Ý nghĩ tôi rất gàn như vậy.
Có lẽ chính vì sự đáng yêu đó mà cái “gàn” của tôi không làm phiền ai cả.
Cảm ơn nhạc sĩ đã chia sẻ!
Kỳ Duyên (thực hiện)