Em bảo anh: Đi đi
ĐSGĐ-Thơ về tình yêu có lẽ nhiều như cây lá trên trái đất này. Nhưng,chỉ có nhà thơ tài năng mới để lại những bài thơ tình bất hủ cho đời sau.“Em bảo anh: Đi đi” là một bài thơ như vậy!
Em bảo anh đi đi
Sao anh không dừng lại
Em bảo anh đừng đợi
Sao anh vội về ngay …
Lời nói gió thoảng bay
Đôi mắt huyền đẫm lệ
Sao mà anh ngốc thế
Chẳng nhìn vào mắt em !
Sao anh không dừng lại
Em bảo anh đừng đợi
Sao anh vội về ngay …
Lời nói gió thoảng bay
Đôi mắt huyền đẫm lệ
Sao mà anh ngốc thế
Chẳng nhìn vào mắt em !
S. Kaputikyan (Xuân Diệu dịch)
Thơ viết về tình yêu có lẽ cũng nhiều như cây lá trên trái đất này. Có bao nhiêu tâm trạng, bao nhiêu cung bậc, bao nhiêu nhà thơ và cả những người không phải nhà thơ nhưng khi yêu tâm hồn họ cũng dào dạt chất thơ, cũng ngân lên muôn ngàn cung bậc.
Nhưng, chỉ có nhà thơ, những nhà thơ có tài mới để lại những bài thơ tình bất hủ cho đời sau. “Em bảo anh: Đi đi” là một bài thơ như vậy!
![]() |
Ảnh minh họa |
Bạn đang yêu! Bạn có thể hiểu tâm trạng của người thiếu nữ mà mình yêu không? Tâm trạng ấy có muôn ngàn cung bậc? Anh đi đi! Anh về đi! Em không muốn gặp anh đâu! Một cái quay lưng, một cái lắc đầu! Ôi! Sao phức tạp thế!
Em bảo anh: Đi, đi!
Sao anh không dừng lại
Em bảo anh đừng đợi
Sao anh vội về ngay!
Nữ thi sĩ S. Kaputikyan thật tài tình. Bà đã nắm bắt được cái tâm trạng “phức tạp” ấy của người thiếu nữ lúc đang yêu. Bảo rằng thế này nhưng lại là thế khác! Nếu chàng trai không tinh ý, thật “như đếm” sẽ bỏ lỡ một tình yêu đẹp, sẽ phải ân hận cả một đời. Bởi người thiếu nữ đang yêu nói “không” nghĩa là có, bảo đừng đợi thì anh cũng chớ “vội về ngay”… Bởi vì, cái bởi vì này mới là đích thực: “Lời nói gió thoảng bay/ Đôi mắt huyền đẫm lệ/ Sao mà anh ngốc thế/ Chẳng nhìn vào mắt em”. Tình yêu đích thực đâu cần lời nói. Tình yêu đích thực ở chính đôi mắt kia đã nói lên tất cả.
Em bảo anh: Đi, đi!
Sao anh không dừng lại
Em bảo anh đừng đợi
Sao anh vội về ngay!
Nữ thi sĩ S. Kaputikyan thật tài tình. Bà đã nắm bắt được cái tâm trạng “phức tạp” ấy của người thiếu nữ lúc đang yêu. Bảo rằng thế này nhưng lại là thế khác! Nếu chàng trai không tinh ý, thật “như đếm” sẽ bỏ lỡ một tình yêu đẹp, sẽ phải ân hận cả một đời. Bởi người thiếu nữ đang yêu nói “không” nghĩa là có, bảo đừng đợi thì anh cũng chớ “vội về ngay”… Bởi vì, cái bởi vì này mới là đích thực: “Lời nói gió thoảng bay/ Đôi mắt huyền đẫm lệ/ Sao mà anh ngốc thế/ Chẳng nhìn vào mắt em”. Tình yêu đích thực đâu cần lời nói. Tình yêu đích thực ở chính đôi mắt kia đã nói lên tất cả.
Tình yêu đôi lứa là tình cảm muôn đời. Nhà thơ viết về tình yêu là viết về cái muôn đời đó. Là nắm bắt được cái quy luật “muôn đời” của người thiếu nữ. Bài thơ sống được với thời gian là bởi người làm thơ hiểu được quy luật của tâm hồn. Minh chứng của tình yêu đâu chỉ là “anh yêu em”, cái lời nói đó có thể là giả nhưng “đôi mắt huyền đẫm lệ” kia thì không thể là giả được. Chớ ngốc mà chỉ nghe lời nói, hãy “nhìn vào mắt em”.
Sóc Sơn, 2012
Lời bình của DƯƠNG KỲ ANH