Báu vật của tình yêu

Chia sẻ

Tình yêu của những năm đất nước còn gian khó chất chứa đầy nỗi nhung nhớ phải xa nhau và niềm hy vọng đoàn tụ. Những cuốn sổ tay lưu lại những lá thư, bài thơ của thế hệ ông bà mấy chục năm về trước ấy, đến nay được con cháu tìm đọc lại, gợi lên sự ngưỡng mộ về tình yêu đắm say, nồng nàn, rất riêng tư nhưng thấm đẫm tinh thần lãng mạn cách mạng.

Những cánh thư thời “ông bà anh”

“Bố mẹ mình lấy nhau xong thì bố phải đi bộ đội luôn, mẹ ở nhà một mình chờ bố 7 năm ròng rã. Hồi đó thay vì viết thư tay bình thường như những đôi lứa khác thì bố mẹ mình gửi gắm tất cả tình yêu, nỗi nhớ qua thơ. Ghen tị cái sự lãng mạn này thật sự!”- Chị Đỗ Thị Thu Hằng (25 tuổi, Hà Nội) đã xuýt xoa như vậy khi chia sẻ cuốn sổ nhật ký của bố mẹ chồng mình.

Đó không phải là cuốn sổ bình thường, mà là một vẻ đẹp của tình yêu thời chiến, được hai ông bà cùng vun vén và gìn giữ. Mấy chục năm qua đi nên sổ cũ, chữ cũng nhòe, chị Hằng chỉ chụp lại những trang còn nhìn rõ chữ, nhưng đó đều là những câu thơ chất chứa đầy nỗi niềm nhớ thương của vợ chồng xa nhau vì đất nước.

Hơn 40 năm qua, bà Nguyễn Thị Liên (mẹ chồng chị Hằng) nâng niu, giữ gìn cuốn sổ này như báu vật. Bà nhớ lại, quen ông khi vừa tròn 18 tuổi. Nhưng cảm mến chưa được lâu thì một tháng sau, ông lại tiếp tục lên đường làm nhiệm vụ. Trước khi lên đường, ông tặng bà quyển sổ với những dòng thơ mà cả đời bà không quên được: “Xa em anh chẳng biết nói gì/Anh gửi lại em lúc chia ly/Mong em mau trở thành đồng chí/Của chú, của anh, của tương lai”.

Những năm sau, mỗi lần nhớ ông, bà Liên lại gửi nỗi niềm vào những bài thơ, viết nắn nót vào quyển sổ. Để rồi mỗi lần ông về thăm, bà lại mang ra cho ông đọc. Và, ông lại tiếp tục viết những tâm tình của mình vào đó. Năm 1982, họ cưới nhau, rồi ông lại đi mãi đến năm 1988 mới về, cùng bà xây đắp gia đình với cô con gái đầu. Hiện tại, cả hai ông bà có 3 người con, điều may mắn, hạnh phúc nhất là ai cũng đã yên bề gia thất và thành đạt. Từng ấy năm, đôi vợ chồng già chưa từng một lần cãi vã, vẫn xưng hô “anh - em” đầy tình cảm mỗi ngày.

Một trong những bài thơ ông Đào Công Tựa viết tặng vợ, cuối năm 1980, được ông trang trí cẩn thận, nắn nótMột trong những bài thơ ông Đào Công Tựa viết tặng vợ, cuối năm 1980, được ông trang trí cẩn thận, nắn nót

Tình cảm đong đầy qua những nhớ thương, xa cách

Trở về sau những năm tháng thanh niên xung phong, sức khỏe bà Vũ Thị Yên (phường Phú La, quận Hà Đông) không còn tốt. Nhưng bù lại, có sự động viên ấm áp sau bao năm tháng vẫn vẹn nguyên từ người chồng đã giúp bà luôn lạc quan, vui vẻ, hăng hái tham gia các hoạt động cộng đồng.

Thanh xuân của cô gái mở đường Hồ Chí Minh Vũ Thị Yên cũng cực kỳ sôi nổi với những ngày phá núi, ngủ hầm. Vô tư xung phong, sẵn sàng cống hiến đã trở thành đức tính của người nữ thanh niên xung phong thuở ấy. Trở về quê hương, dù làm cô giáo hay cán bộ Nhà nước, nhưng cô Yên vẫn thoăn thoắt, hay lam hay làm, một tay gồng gánh nuôi con, chăm bố mẹ chồng để chồng ở đơn vị xa xôi, yên tâm công tác.

Người phụ nữ chấp nhận thiệt thòi lập gia đình muộn, chồng biền biệt mấy năm mới về một lần, người Hà Đông, người mãi trong chiến trường Bình Định. Sợi dây tình cảm chỉ là những bài thơ, những điều dặn dò chồng để lại trước lúc xa nhà, rằng: “Đôi ta nghĩa vợ tình chồng/ Xa non cách biển giữ lòng thủy chung”.

Giữa rất nhiều những bằng khen xếp ngay ngắn và trang trọng trong tủ kính là một cuốn sổ dày, bìa đã sờn, nhưng bên trong vẫn còn vẹn nguyên từng chữ. Đó là những bài thơ được ông Đào Công Tựa làm tặng vợ trước và trong những ngày ông lên đường đi chiến đấu.

Một điều đặc biệt hơn cả, là cuốn sổ vẫn đang được tiếp thêm những bài thơ mỗi ngày. Nhớ lại thuở quen nhau, bà Yên kể, hồi đó chỉ biết ông Tựa là người cùng làng, hồi ấy làm gì có nhiều thời gian để tìm hiểu, cưới nhau xong rồi ông cũng lên đường đi chiến đấu. Vậy mà nhờ những cánh thư, vần thơ được ông nắn nót thể hiện, chất chứa nhiều tâm tình đã khiến hai vợ chồng tuy xa mà gần, tình cảm ngày một đong đầy, trân trọng, cho đến tận bây giờ.

Nói về người vợ của mình, ông Tựa cho hay, bà là hình mẫu trong rất nhiều bài thơ của ông. Nhớ lại hồi bà ốm, tưởng như nặng lắm, nhưng nhờ những vần thơ và sự chăm sóc tận tình của chồng con, bà lại khỏe mạnh và trẻ lại, hăng hái như thuở nào: “Nở nụ cười em nhé nhớ người mong/ Như chồi non biếc mãi ở trên cành”. Giờ đây, niềm vui của họ là ngày ngày chăm sóc cho nhau, bù lại những ngày tháng xa nhớ, khó khăn nhưng vẫn luôn ngập tràn hy vọng.

TRÂM ANH

Tin cùng chuyên mục

Đạo Hiếu là nền tảng mọi giá trị gia đình

Đạo Hiếu là nền tảng mọi giá trị gia đình

(PNTĐ) - Chữ Hiếu vốn là một giá trị văn hóa rất quan trọng của người Việt, thể hiện sự tôn kính, vâng lời và báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ, tổ tiên. Hiếu cũng là một trong những đức tính được coi là nền tảng của các giá trị gia đình, xã hội.
Hãy hiếu thuận khi còn có mẹ!

Hãy hiếu thuận khi còn có mẹ!

(PNTĐ) - Trong guồng quay tất bật của cuộc sống, đôi khi ta quên mất rằng hạnh phúc giản dị nhất chính là còn được gọi hai tiếng “Mẹ ơi!”. Vu Lan về, câu nhắc nhở “yêu thương nhất là khi còn mẹ” càng trở nên tha thiết, để mỗi người con trân trọng hơn từng phút giây còn được sống trong vòng tay, nụ cười và sự chở che vô giá ấy.
Con dâu ở cữ... bệnh viện

Con dâu ở cữ... bệnh viện

(PNTĐ) - Cả tháng nay, bà chuẩn bị mọi thứ để ra thành phố chăm con dâu sinh con. Là đứa cháu đầu tiên của gia đình, bà muốn tận tay được chăm sóc cháu lẫn con dâu thật tốt trong tháng ở cữ. Ấy vậy mà, ngày con dâu sinh, con trai bà bảo thay vì về nhà ở cữ để bà nội, bà ngoại chăm sóc thì vợ nó sẽ ở cữ trong bệnh viện.
Dạy con... sống văn minh

Dạy con... sống văn minh

(PNTĐ) - Trong cuộc đời, có rất nhiều điều mà con người cần phải học. Với con trai, tôi ưu tiên dạy con... lối sống văn minh. Nghe thì khó hiểu vậy thôi chứ nếp sống văn minh chính là không xả rác bừa bãi, tôn trọng môi trường sống của mọi người.
Mua một chữ tình!

Mua một chữ tình!

(PNTĐ) - Thi thoảng cứ sau đôi ba tuần, bác họ - tức là chị gái của mẹ chồng tôi, lại cùng con gái đến nhà mẹ chồng tôi ở. Mỗi lần ở như thế kéo dài cả tuần, bác tôi vẫn gọi vui là đi an dưỡng.