Cây hạnh phúc nở hoa

Linh Lan
Chia sẻ

(PNTĐ) - “Em nấu cơm xong chưa, tối nay anh có hẹn, nhà ăn sớm để anh đi sớm”. Thắng, chồng cô vừa dứt lời thì Thảo bỗng thấy bao nhiêu ấm ức bùng lên.

 Cô nói lớn: “Anh xem em có 5 đầu 6 tay cũng chẳng xoay kịp. Ở cái nhà này, việc gì cũng đổ lên đầu vợ anh. Muốn ăn sớm thì anh phải báo sớm, đằng này ai biết anh muốn gì mà hầu”.

Thảo khựng lại ở từ “hầu”. Cô biết là mình lỡ lời, nhưng lúc đó, bức xúc quá mà cô bị mất bình tĩnh. Cô biết Thắng vốn nhạy cảm, hay nghĩ ngợi nên rất có thể anh sẽ bị sốc trước những lời vừa nói của Thảo. Quả nhiên, Thắng đập tay xuống bàn, quát: “Ai hầu ai? Hóa ra, lâu nay, em coi việc em chăm sóc nhà cửa, cơm nước cho chồng con là hầu hạ người khác sao? Tức là em không coi anh là chồng, lũ nhỏ là con của em”.

Từ lời giục ăn cơm sớm của Thắng, giờ mọi việc đã bung bét. Thắng vớ tay lấy áo khoác rồi đùng đùng dắt xe ra khỏi cửa với cái bụng đói.

Cây hạnh phúc nở hoa - ảnh 1
Ảnh minh họa

Hôm nay, Thảo làm mấy món mà Thắng và các con thích ăn. Nhưng cuộc cãi đã làm hỏng tất cả. Giờ này bọn nhỏ vẫn đang ở nhà bà ngoại, đợi cô qua đón về nhà ăn tối. Thảo lấy máy điện thoại gọi cho mẹ: “Hôm nay con bận, mẹ cho hai đứa ngủ lại luôn tối nay. Ngày mai cuối tuần, hai đứa cũng được nghỉ học”.

Rồi Thảo tắt bếp, bỏ vào giường nằm khóc một mình. Mấy phút sau thì điện thoại của cô đổ chuông. Thắng nhắn tin: “Từ nay anh không ăn cơm nhà để em không phải hầu anh nữa”.

Thảo tự nhiên thấy lòng tốt, sự tận tâm của mình dành cho gia đình bị Thắng phủ nhận. Cô ấm ức nhắn lại: “Được thôi, ba mẹ con sẽ tự ăn”.

Thảo nằm nghĩ miên man về cuộc hôn nhân của hai vợ chồng. Thảo và Thắng đến với nhau rõ là từ tình yêu tự nguyện. Cả hai đều có việc làm, thu nhập ổn định. Rồi hai đứa con đủ nếp đủ tẻ ra đời... Những tưởng mọi việc thế là tốt đẹp. Vậy mà từ lúc nào, Thảo thấy cuộc sống của mình thật là mệt mỏi. Thảo chán cảnh phải về nhà cơm nước, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa... Thắng thì đi làm từ sớm tới tối mịt. Anh làm thêm ca 3 để kiếm thêm chút tiền cho gia đình.

Cây hạnh phúc nở hoa - ảnh 2
Ảnh minh họa.

Thảo biết là chồng cũng áp lực và mệt mỏi lắm. Song, cô vẫn không thể gạt bỏ được ý nghĩ mình mới là người phải gồng gánh mọi việc, nhất là khi bản tính Thắng khô khan, rất ít khi khen ngợi hay nói lời cảm ơn Thảo đã dốc tâm vì gia đình.

Khuya đó, Thắng trở về nhà. Không nói không rằng, anh mang chăn gối sang phòng con ngủ. Sáng sớm hôm sau, Thắng tự lấy quần áo ra là, việc mà trước đây anh thường có Thảo làm cho. Trước khi đi làm, anh không quên nói với Thảo: “Anh không cần nhờ em làm bất cứ việc gì liên quan đến anh nữa. Những lời nói của em khiến anh thực sự đau lòng”.

1 tuần sau đó, Thắng đã làm đúng như những gì anh tuyên bố. 12h đêm, anh còn lọ mọ mang quần áo bẩn của mình đi giặt, rồi tự phơi. Phòng làm việc, anh tự lau dọn. Tắm xong, anh cũng tự quét nhà tắm dù trước đó, Thảo đã làm rồi. Còn Thảo thì chiều chiều về vẫn nấu cơm cho các con nhưng mâm cơm đơn giản hơn hẳn.

Là bởi bọn trẻ thì quanh đi quẩn lại chỉ ăn được mấy món thịt xào, canh chua, còn Thảo thì chả thiết ăn uống gì. Trước đây khi có Thắng, cô còn có động lực để nấu món nọ món kia rồi đợi anh về cùng ăn.

Dù đồng ý để Thắng không ăn cơm nhà nhưng mỗi khi ngồi vào mâm, Thảo luôn thắc thỏm tự hỏi, lúc này chồng cô đã ăn chưa. Cơm hàng cháo chợ thì đâu thể ngon lành như cơm cô nấu, chưa kể còn đắt đỏ, sạch bẩn cũng không biết thế nào. Cũng có thể bận làm muộn, Thắng nhịn đói thì càng hại sức khỏe. Thảo đã ngầm quan sát chồng, chỉ có một tuần mà Thắng đã rạc đi, bơ phờ, rõ là xuống sức.

Mất một đêm thao thức, Thảo tự hỏi mình có nên xuống nước làm lành với Thắng không. Ít ra là cô nên giải thích để Thắng hiểu là cô không có ý kể công, hay là thấy anh không có ý nghĩa gì với mẹ con cô. Nhưng làm vậy thì liệu cô có trở nên kém cỏi và bị thua cuộc trong trận cãi vã này. Song, Thảo lại tiếp tục nói với mình: Thắng là chồng của cô cơ mà. Nếu anh ốm, sinh bệnh, thì cô và các con sẽ là những người đau lòng đầu tiên. Lúc ấy thì thắng thua nào có nghĩa lý gì.

Cây hạnh phúc nở hoa - ảnh 3
Ảnh minh họa.

Và thế là ngay trong đêm, Thảo nhắn tin cho chồng: “Từ mai anh về ăn cơm đi, không muốn ăn cùng em thì em sẽ để phần cho anh”.

Không ngờ chỉ mấy giây sau, Thắng nhắn tin lại: “Anh ăn cơm em nấu thấy nghẹn họng lắm. Sao em nỡ so đo công việc với anh, em thấy nấu cơm cho chồng là thiệt thòi. Nhưng anh đâu có đi chơi...”.

Thảo lại nhắn: “Không phải vậy. Chỉ là em đôi khi cũng mệt và muốn được anh động viên, chia sẻ với em chứ chúng ta vẫn là gia đình”.

Thắng không nhắn tin lại nhưng Thảo đoán là anh vẫn đang thức. Tính chồng mình Thảo biết rõ lắm. Thắng không phải kiểu người vô tâm, vô lo, vô nghĩ.

Tối hôm sau, Thảo len lén phần cơm cho chồng. Thắng về nhà một lát thì xuống bếp, lặng lẽ ngồi ăn cơm. Chỉ thế thôi mà Thảo thấy nhẹ hẳn trong lòng. Hai đứa con thấy bố ăn muộn thì chạy lại ríu rít hỏi chuyện. Đứa con lớn bỗng nói với bố: “Ngày mai bố về sớm ăn cơm với mẹ và con. Ăn cơm không có bố thì buồn lắm”. “Để bố sắp xếp nhé”, Thắng đáp.

Thảo khẽ mỉm cười. Câu trả lời đó của Thắng đã nói lên tất cả. Rằng anh và cô đang dần làm hòa. Dù gì thì cả hai vẫn còn muốn gìn giữ tổ ấm.

Cuối tuần đó, Thảo tranh thủ dọn dẹp nhà cửa. Lúc đang lau nhà thì thấy Thắng lại gần, rồi bảo: “Để anh lau nhà đỡ”. Thảo vẫn còn ngượng ngùng, đưa cây lau nhà cho chồng.

“Tháng này em thấy anh gửi vào tài khoản của em thêm một khoản tiền”, Thảo khe khẽ hỏi chồng.

“Ừ, tối trước anh đi gặp khách hàng để ký hợp đồng. Đây là tiền thưởng lãnh đạo thưởng lại cho anh”.

Chính là cái hôm mà Thắng vội vàng giục Thảo để ăn cơm nhanh, hóa ra là anh vội đi gặp khách hàng. Tự nhiên, Thảo thấy mình lúc đấy nổi đóa lên với chồng là không nên. Vì cuộc cãi vã không đâu mà Thắng phải nhịn đói ngồi kiếm tiền cho vợ con

Trong lúc chồng đang cặm cụi lau nhà thì Thảo chuyển qua chăm sóc mấy chậu cây trồng ngoài sân. Bỗng nhiên, cô phát hiện trong tán cây hạnh phúc có hai bông hoa màu xanh trông như hai quả chuông nhỏ. Ồ, đó là lần đầu tiên cô được nhìn thấy hoa hạnh phúc. Cái cây này, lúc đầu cô tưởng bị chết, định vứt đi nhưng rồi vẫn cố để ra sân để chăm bón thêm ít ngày. Nào ngờ, cây không những sống lại mà còn trổ hoa nữa.

Thảo bỗng nhớ đến cuộc hôn nhân của mình. Đúng là vợ chồng có lúc này lúc kia nhưng nếu biết bỏ qua cho nhau, cùng nhau tưới tắm và vun vén thì hôn nhân cũng sẽ trổ hoa hạnh phúc.

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Chúng ta vẫn là vợ chồng nhé

Chúng ta vẫn là vợ chồng nhé

(PNTĐ) - Chiều dần buông. Ông Hòa ngồi thẫn thờ nhìn ra con đường nhỏ quanh co. Nơi đó, ông như thấy bóng dáng của người vợ tần tảo mỗi chiều đi chợ bán rau về trên chiếc xe đạp cà tàng. Chiếc xe với sự lo toan của bà đã thay ông nuôi đàn con trưởng thành.
Xe ôm “ông nội”

Xe ôm “ông nội”

(PNTĐ) - 4 đứa cháu ra đời khiến ông bà quay như chong chóng trong khi trước đó ông bà tuyên bố “con ai người đó lo, ông bà chỉ chơi chứ không chăm cháu”.
Khi cha mẹ đẩy con vào... bi kịch

Khi cha mẹ đẩy con vào... bi kịch

(PNTĐ) - “Chồng ngã vợ nâng, đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại…” là phương châm sống của một số người chồng, người vợ bị bạn đời phản bội. Họ hi vọng, với sự vị tha, độ lượng của mình sẽ thức tỉnh người u mê, lầm lỗi, cho họ một lối về tránh gia đình đổ vỡ. Tuy nhiên, không phải người chồng, người vợ nào cũng biết thức tỉnh trước sự vị tha của người bạn đời.