Chiếc xe đạp của ông

Nam Anh
Chia sẻ

(PNTĐ) - Sáng đó, nhà tôi nhận được tin của người đi đường gọi tới, báo ông tôi bị đụng xe, mau đến đưa ông đi cấp cứu. Hoảng quá, cả nhà vội chạy ra hiện trường vụ tai nạn.

May thay, nhìn bề ngoài, ông tôi có vẻ không bị thương trầm trọng lắm. Sau khi vào viện, các bác sĩ thăm khám kết luận ông bị rách ở trán, phải khâu 7 mũi, tụ máu ở một số điểm, tổn thương phần mềm. Phần đầu và xương không bị làm sao, thật hú vía.

Về tới nhà, đợi hồi lại, ông kể: “Ông đang đi sát vỉa hè thì có một chiếc xe máy lao tới, đụng trúng tay lái của ông. Cú va chạm nhẹ thôi nhưng cũng đủ khiến ông loạng choạng và ngã ra hè, đập một nửa người xuống nền xi măng. Rồi sau đó mọi người giúp ông báo tin về nhà.

Ở tuổi ngoài 80, ông tôi vẫn thường tự đạp xe đạp đi loanh quanh, thăm thú bạn bè. Vì ông vốn khỏe mạnh, đầu óc tỉnh táo minh mẫn nên cả nhà thấy không có gì đáng lo khi ông vẫn tự đi lại ngoài đường. Chiều đó, bố tôi trở lại góc phố nơi ông bị ngã để lấy chiếc xe đạp ban sáng gửi tạm ở nhà dân ven đường. Tiện thể, bố dắt xe đạp của ông ra hàng sửa vì chiếc bánh xe phía trước đã bị cong, vênh.

Chiếc xe đạp của ông - ảnh 1
Ảnh minh họa

Tuy nhiên khi ra tới cửa hàng rồi, qua xem xét, bố tôi giật mình phát hiện là hóa ra, chiếc xe đạp của ông đã bị han gỉ từ lâu, hai bên càng xe phía trước đều đã nứt gãy. Còn ông thì vẫn đều đặn đi trên chiếc xe đạp đó mà không hề biết có nhiều nguy cơ đang rình rập.

Sau khi sự việc xảy ra, chúng tôi còn phát hiện có nhiều việc mình còn chủ quan, không làm chu đáo. Chẳng hạn như ông đi ra ngoài nhưng không mang theo biển ghi tên, số điện thoại, địa chỉ để phòng những tình huống bất trắc như thế này. May mà lúc ông bị ngã còn tỉnh táo nên có thể nhờ mọi người gọi giúp cho các con. Sống cùng nhà nhưng con cháu cũng không để ý xem ông đang sử dụng loại thuốc nào, hồ sơ khám bệnh để đâu... để khi cần có thể trao đổi tiền sử bệnh của ông với bác sĩ (bình thường, ông tôi vẫn thường tự đi khám và nhận thuốc).

Kể lại câu chuyện này, tôi muốn chia sẻ bài học khi trong nhà có người già sẽ cần phải quan tâm sát sao, chu đáo hơn. Không chỉ là những bữa ăn, là những lời hỏi thăm mà còn phải để ý cả tới đồ dùng, quan tâm các biện pháp đảm bảo an toàn cho người già. Đừng để có vấn đề gì thì con cháu mới ân hận “giá như...”.

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Giữ cội rễ từ gia đình trong thế giới hội nhập

Giữ cội rễ từ gia đình trong thế giới hội nhập

(PNTĐ) - Trong một thế giới ngày càng phẳng, khi việc học tập, sinh sống và làm việc ở nước ngoài trở nên phổ biến, nhiều bậc phụ huynh người Việt lựa chọn cho con tiếp cận với nền giáo dục phương Tây từ rất sớm. Nhưng giữa làn sóng đó, có những người lại đi ngược dòng. Vợ chồng anh Nguyễn Hồng Trung (gốc Hà Nội) và chị Lương Quân Nhi (người Sài Gòn) là một trong số gia đình chọn đưa con từ Mỹ trở về Việt Nam để con học tập và trưởng thành trong lòng văn hóa quê hương.
Điểm tựa của con

Điểm tựa của con

(PNTĐ) - Hoàng Lê Hằng Nga vừa tốt nghiệp khoa Tâm lý học của Trường Đại học Khoa học xã hội và nhân văn. Do đặc thù của ngành học, cô cần phải thực hiện nhiều khảo sát, mỗi khảo sát lại cần nhiều khách thể tham gia. Mối quan hệ bạn bè ít ỏi khó mà đáp ứng được, nên Hằng Nga cần đến sự cứu trợ của bố mẹ nữa. Vì thế, bố mẹ Nga hàng ngày gửi đường link, bảng khảo sát của con gái cho bạn bè, người thân.
Giữ lại những bữa cơm chung

Giữ lại những bữa cơm chung

(PNTĐ) - Tôi sinh năm 1972, thuộc thế hệ 7x – thế hệ giao thời giữa cũ và mới. Chúng tôi lớn lên trong thời kỳ bao cấp còn nhiều thiếu thốn, nhưng cũng chính vì thế mà càng thấm thía giá trị của gia đình. Trong ký ức tuổi thơ tôi, gia đình là nơi ấm áp và đầy nền nếp.
Có mẹ đồng hành trong hành trình giảm cân

Có mẹ đồng hành trong hành trình giảm cân

(PNTĐ) - Sau 5 lần giảm cân, Nguyễn Tùng Chi (21 tuổi, quê Hải Dương, hiện là sinh viên đại học năm thứ 3 tại Hà Nội) từ 95kg còn 60kg, trở về thân hình cân đối. Giảm được số cân như vậy không hề dễ dàng và phải cần rất nhiều ý chí. Tùng Chi nói cô rất may mắn vì luôn có mẹ ở bên, động viên mình.