Giá mình đừng lạc mất nhau

Chia sẻ

Thu đã xao xác về trên lối nhỏ đầy lá vàng rụng bay. Những cung đường kỷ niệm bừng lên nỗi nhớ mỗi dịp Thu về. Nơi đó là nơi chúng mình tìm thấy nhau và rồi để lạc mất nhau. Đã mấy năm, cuộc sống kể từ khi anh và em rẽ lối, mùa vẫn xoay vòng, sự tiếc nuối trong lòng là vẫn… ở lại.

Giá mình đừng lạc mất nhau - ảnh 1 (Ảnh: minh họa)

Ngày đó, khi chúng mình tìm thấy nhau giữa hàng vạn người, em đã nghĩ tình yêu này sẽ vĩnh cửu và bất biến. Nhưng cuộc sống vốn dĩ không giống như chúng mình lập trình sẵn, nó luôn có gập ghềnh trắc trở, thử thách mỗi người. Trong sự thử thách ấy, trái tim anh dao động, lòng em không vững, tình yêu không có điểm kết nối bền vững, khiến chúng mình bỗng chốc buông tay nhau.

Em không ngờ chỉ một phút buông tay ấy, chúng mình lại không thể bước lại gần nhau mà cứ thế rẽ lối. Một năm, hai năm… trên con đường chúng ta đi có nhiều sự thay thế: người mới, kỷ niệm mới, dự định tương lai mới… Nhưng chẳng có sự ngọt ngào nào đậm sâu như mối tình cũ của chúng mình.

Một ngày, bất chợt gặp lại, em và anh ngỡ ngàng trước sự thay đổi của mỗi người. Anh có nét già khắc khổ bởi những dự định trong cuộc sống chẳng mấy thành công. Em cũng tiều tụy bởi sự thất bại trong hành trình tìm kiếm hạnh phúc đích thực từ một người đàn ông không coi trọng hạnh phúc. Cả hai đều lỡ dở, mệt mỏi trong cuộc sống.

Chúng mình ngồi lặng bên cốc cà phê trong quán cũ đầy kỷ niệm xưa. Sau những trải nghiệm của cuộc đời, anh ân hận bảo giá như ngày đó đủ chín chắn để giữ chặt em thì chúng mình đã có thể sống hạnh phúc. Em cũng tiếc nuối với những nông nổi trong tình yêu của mình. Biến cố lạc mất nhau đã giúp chúng mình nhận ra, tình yêu phải có sự tin tưởng, có sự hi sinh, thay đổi để bổ sung khiếm khuyết của nhau, kê lại những chỗ khập khiễng trong cuộc sống. Nếu mỗi người cứ chỉ biết đòi hỏi ở đối phương, giữ chặt cái tôi của mình, hạnh phúc chẳng thể nào có được.

Thu xao xác trong mỗi cơn gió gọi lá vàng xuống đất. Quá khứ chẳng thể nào quay lại để chúng ta thay đổi nó, nhưng tương lai sẽ phụ thuộc vào hiện tại. Cả hai ta sẽ phải bước tiếp hành trình của mình. Và mỗi khi dừng lại đâu đó trong cuộc hành trình ấy nhớ về nhau, chúng ta lại thầm ước: “Giá ngày đó mình đừng lạc mất nhau…”.

KHÁNH VÂN

Tin cùng chuyên mục

Chúng ta vẫn là vợ chồng nhé

Chúng ta vẫn là vợ chồng nhé

(PNTĐ) - Chiều dần buông. Ông Hòa ngồi thẫn thờ nhìn ra con đường nhỏ quanh co. Nơi đó, ông như thấy bóng dáng của người vợ tần tảo mỗi chiều đi chợ bán rau về trên chiếc xe đạp cà tàng. Chiếc xe với sự lo toan của bà đã thay ông nuôi đàn con trưởng thành.
Xe ôm “ông nội”

Xe ôm “ông nội”

(PNTĐ) - 4 đứa cháu ra đời khiến ông bà quay như chong chóng trong khi trước đó ông bà tuyên bố “con ai người đó lo, ông bà chỉ chơi chứ không chăm cháu”.
Khi cha mẹ đẩy con vào... bi kịch

Khi cha mẹ đẩy con vào... bi kịch

(PNTĐ) - “Chồng ngã vợ nâng, đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại…” là phương châm sống của một số người chồng, người vợ bị bạn đời phản bội. Họ hi vọng, với sự vị tha, độ lượng của mình sẽ thức tỉnh người u mê, lầm lỗi, cho họ một lối về tránh gia đình đổ vỡ. Tuy nhiên, không phải người chồng, người vợ nào cũng biết thức tỉnh trước sự vị tha của người bạn đời.