Giá mình đừng lạc mất nhau

Chia sẻ

Thu đã xao xác về trên lối nhỏ đầy lá vàng rụng bay. Những cung đường kỷ niệm bừng lên nỗi nhớ mỗi dịp Thu về. Nơi đó là nơi chúng mình tìm thấy nhau và rồi để lạc mất nhau. Đã mấy năm, cuộc sống kể từ khi anh và em rẽ lối, mùa vẫn xoay vòng, sự tiếc nuối trong lòng là vẫn… ở lại.

Giá mình đừng lạc mất nhau - ảnh 1 (Ảnh: minh họa)

Ngày đó, khi chúng mình tìm thấy nhau giữa hàng vạn người, em đã nghĩ tình yêu này sẽ vĩnh cửu và bất biến. Nhưng cuộc sống vốn dĩ không giống như chúng mình lập trình sẵn, nó luôn có gập ghềnh trắc trở, thử thách mỗi người. Trong sự thử thách ấy, trái tim anh dao động, lòng em không vững, tình yêu không có điểm kết nối bền vững, khiến chúng mình bỗng chốc buông tay nhau.

Em không ngờ chỉ một phút buông tay ấy, chúng mình lại không thể bước lại gần nhau mà cứ thế rẽ lối. Một năm, hai năm… trên con đường chúng ta đi có nhiều sự thay thế: người mới, kỷ niệm mới, dự định tương lai mới… Nhưng chẳng có sự ngọt ngào nào đậm sâu như mối tình cũ của chúng mình.

Một ngày, bất chợt gặp lại, em và anh ngỡ ngàng trước sự thay đổi của mỗi người. Anh có nét già khắc khổ bởi những dự định trong cuộc sống chẳng mấy thành công. Em cũng tiều tụy bởi sự thất bại trong hành trình tìm kiếm hạnh phúc đích thực từ một người đàn ông không coi trọng hạnh phúc. Cả hai đều lỡ dở, mệt mỏi trong cuộc sống.

Chúng mình ngồi lặng bên cốc cà phê trong quán cũ đầy kỷ niệm xưa. Sau những trải nghiệm của cuộc đời, anh ân hận bảo giá như ngày đó đủ chín chắn để giữ chặt em thì chúng mình đã có thể sống hạnh phúc. Em cũng tiếc nuối với những nông nổi trong tình yêu của mình. Biến cố lạc mất nhau đã giúp chúng mình nhận ra, tình yêu phải có sự tin tưởng, có sự hi sinh, thay đổi để bổ sung khiếm khuyết của nhau, kê lại những chỗ khập khiễng trong cuộc sống. Nếu mỗi người cứ chỉ biết đòi hỏi ở đối phương, giữ chặt cái tôi của mình, hạnh phúc chẳng thể nào có được.

Thu xao xác trong mỗi cơn gió gọi lá vàng xuống đất. Quá khứ chẳng thể nào quay lại để chúng ta thay đổi nó, nhưng tương lai sẽ phụ thuộc vào hiện tại. Cả hai ta sẽ phải bước tiếp hành trình của mình. Và mỗi khi dừng lại đâu đó trong cuộc hành trình ấy nhớ về nhau, chúng ta lại thầm ước: “Giá ngày đó mình đừng lạc mất nhau…”.

KHÁNH VÂN

Tin cùng chuyên mục

Bình đẳng, yêu thương từ mái ấm gia đình

Bình đẳng, yêu thương từ mái ấm gia đình

(PNTĐ) - Nhiều gia đình trẻ hôm nay không còn phân chia rạch ròi “việc đàn ông - việc đàn bà”, mà coi việc nhà là của cả hai. Sự thay đổi ấy, đã tạo nên một bầu không khí ấm áp hơn, nơi mỗi thành viên cảm thấy mình được lắng nghe và tôn trọng.
Sống trong yêu thương

Sống trong yêu thương

(PNTĐ) - Bình nghe tin mẹ bị ốm mà lòng nóng như lửa đốt. Cô nói với chồng: “Ngày mai em thu xếp xong việc gia đình, ngày kia em về quê thăm mẹ nhé”. Tất nhiên là chồng Bình đồng ý, còn giục cô là về sớm, việc nhà đã có anh lo. Nhưng khi Bình gọi về quê thì mẹ cô từ chối, còn bảo cô cứ ở trên này lo cho con nhỏ, chứ bà đã ổn rồi.
Bi kịch của người mẹ trẻ

Bi kịch của người mẹ trẻ

(PNTĐ) - “Chỉ một lần tò mò, em đã đồng ý làm chuyện ấy với bạn thân và sau đó không hề biết mình được làm mẹ. Bố mẹ em vì không muốn con gái mang tiếng “chửa hoang” đã làm mọi cách để lễ cưới diễn ra; để rồi sau đó em ngơ ngác bước chân vào một cuộc hôn nhân bất hạnh”.
Khi con... “vượt rào”

Khi con... “vượt rào”

(PNTĐ) - Trong câu chuyện giờ nghỉ trưa hôm nay, mấy anh chị em đồng nghiệp với chị Mai cùng nói về chủ đề “con vượt rào”. Chẳng là, chị Mai vừa phát hiện cô con gái mà chị từng nghĩ là rất ngoan lại lén bố mẹ xem phim 18+. Sự thật ấy khiến chị sốc toàn tập, chỉ còn biết buông ra một câu chua chát: “Con mình hỏng thật rồi”.