Giá mình đừng lạc mất nhau

Chia sẻ

Thu đã xao xác về trên lối nhỏ đầy lá vàng rụng bay. Những cung đường kỷ niệm bừng lên nỗi nhớ mỗi dịp Thu về. Nơi đó là nơi chúng mình tìm thấy nhau và rồi để lạc mất nhau. Đã mấy năm, cuộc sống kể từ khi anh và em rẽ lối, mùa vẫn xoay vòng, sự tiếc nuối trong lòng là vẫn… ở lại.

Giá mình đừng lạc mất nhau - ảnh 1 (Ảnh: minh họa)

Ngày đó, khi chúng mình tìm thấy nhau giữa hàng vạn người, em đã nghĩ tình yêu này sẽ vĩnh cửu và bất biến. Nhưng cuộc sống vốn dĩ không giống như chúng mình lập trình sẵn, nó luôn có gập ghềnh trắc trở, thử thách mỗi người. Trong sự thử thách ấy, trái tim anh dao động, lòng em không vững, tình yêu không có điểm kết nối bền vững, khiến chúng mình bỗng chốc buông tay nhau.

Em không ngờ chỉ một phút buông tay ấy, chúng mình lại không thể bước lại gần nhau mà cứ thế rẽ lối. Một năm, hai năm… trên con đường chúng ta đi có nhiều sự thay thế: người mới, kỷ niệm mới, dự định tương lai mới… Nhưng chẳng có sự ngọt ngào nào đậm sâu như mối tình cũ của chúng mình.

Một ngày, bất chợt gặp lại, em và anh ngỡ ngàng trước sự thay đổi của mỗi người. Anh có nét già khắc khổ bởi những dự định trong cuộc sống chẳng mấy thành công. Em cũng tiều tụy bởi sự thất bại trong hành trình tìm kiếm hạnh phúc đích thực từ một người đàn ông không coi trọng hạnh phúc. Cả hai đều lỡ dở, mệt mỏi trong cuộc sống.

Chúng mình ngồi lặng bên cốc cà phê trong quán cũ đầy kỷ niệm xưa. Sau những trải nghiệm của cuộc đời, anh ân hận bảo giá như ngày đó đủ chín chắn để giữ chặt em thì chúng mình đã có thể sống hạnh phúc. Em cũng tiếc nuối với những nông nổi trong tình yêu của mình. Biến cố lạc mất nhau đã giúp chúng mình nhận ra, tình yêu phải có sự tin tưởng, có sự hi sinh, thay đổi để bổ sung khiếm khuyết của nhau, kê lại những chỗ khập khiễng trong cuộc sống. Nếu mỗi người cứ chỉ biết đòi hỏi ở đối phương, giữ chặt cái tôi của mình, hạnh phúc chẳng thể nào có được.

Thu xao xác trong mỗi cơn gió gọi lá vàng xuống đất. Quá khứ chẳng thể nào quay lại để chúng ta thay đổi nó, nhưng tương lai sẽ phụ thuộc vào hiện tại. Cả hai ta sẽ phải bước tiếp hành trình của mình. Và mỗi khi dừng lại đâu đó trong cuộc hành trình ấy nhớ về nhau, chúng ta lại thầm ước: “Giá ngày đó mình đừng lạc mất nhau…”.

KHÁNH VÂN

Tin cùng chuyên mục

Giữ cội rễ từ gia đình trong thế giới hội nhập

Giữ cội rễ từ gia đình trong thế giới hội nhập

(PNTĐ) - Trong một thế giới ngày càng phẳng, khi việc học tập, sinh sống và làm việc ở nước ngoài trở nên phổ biến, nhiều bậc phụ huynh người Việt lựa chọn cho con tiếp cận với nền giáo dục phương Tây từ rất sớm. Nhưng giữa làn sóng đó, có những người lại đi ngược dòng. Vợ chồng anh Nguyễn Hồng Trung (gốc Hà Nội) và chị Lương Quân Nhi (người Sài Gòn) là một trong số gia đình chọn đưa con từ Mỹ trở về Việt Nam để con học tập và trưởng thành trong lòng văn hóa quê hương.
Điểm tựa của con

Điểm tựa của con

(PNTĐ) - Hoàng Lê Hằng Nga vừa tốt nghiệp khoa Tâm lý học của Trường Đại học Khoa học xã hội và nhân văn. Do đặc thù của ngành học, cô cần phải thực hiện nhiều khảo sát, mỗi khảo sát lại cần nhiều khách thể tham gia. Mối quan hệ bạn bè ít ỏi khó mà đáp ứng được, nên Hằng Nga cần đến sự cứu trợ của bố mẹ nữa. Vì thế, bố mẹ Nga hàng ngày gửi đường link, bảng khảo sát của con gái cho bạn bè, người thân.
Giữ lại những bữa cơm chung

Giữ lại những bữa cơm chung

(PNTĐ) - Tôi sinh năm 1972, thuộc thế hệ 7x – thế hệ giao thời giữa cũ và mới. Chúng tôi lớn lên trong thời kỳ bao cấp còn nhiều thiếu thốn, nhưng cũng chính vì thế mà càng thấm thía giá trị của gia đình. Trong ký ức tuổi thơ tôi, gia đình là nơi ấm áp và đầy nền nếp.
Có mẹ đồng hành trong hành trình giảm cân

Có mẹ đồng hành trong hành trình giảm cân

(PNTĐ) - Sau 5 lần giảm cân, Nguyễn Tùng Chi (21 tuổi, quê Hải Dương, hiện là sinh viên đại học năm thứ 3 tại Hà Nội) từ 95kg còn 60kg, trở về thân hình cân đối. Giảm được số cân như vậy không hề dễ dàng và phải cần rất nhiều ý chí. Tùng Chi nói cô rất may mắn vì luôn có mẹ ở bên, động viên mình.