Hành trình đạp xe xuyên Việt ý nghĩa của ba bố con

Bài và ảnh: Trâm Anh
Chia sẻ

(PNTĐ) - Gần 1 tháng đạp xe xuyên Việt, ba bố con anh Hồ Tiến Trình (48 tuổi, sống tại Bình Dương) đã rong ruổi gần 2.000km qua rất nhiều địa danh, thắng cảnh đẹp của đất nước. Về đích tại Thủ đô, tham quan hồ Hoàn Kiếm, Lăng Bác ngay trước thềm ngày Quốc khánh 2/9, hai con trai của anh Trình dạn dĩ, lớn hẳn nhờ những trải nghiệm vô giá suốt chuyến đi cùng bố.

Hành trình đạp xe xuyên Việt ý nghĩa của ba bố con - ảnh 1
Ba bố con anh Trình chụp ảnh tại Cầu Thê Húc, đánh dấu điểm cuối hành trình xuyên Việt.
.

Hai con trai của anh Trình là Hồ Minh Quân (11 tuổi) và Hồ Quang Minh (9 tuổi). Anh Trình cho biết, các con anh thích chơi thể thao, trong đó có đạp xe mỗi ngày nên có nền tảng thể lực khá tốt. Dạo đầu năm, anh em họ hàng của anh Trình rủ nhau đạp xe từ Bình Dương về quê nhà Gia Lai ăn Tết. Hai con của anh biết được kế hoạch đó thì rất hào hứng xin bố được nối đuôi.

 Anh Trình đồng ý để 2 con thử sức. Quãng đường từ Bình Dương lên Gia Lai khoảng 500km, 2 anh em bám sát bố và các chú, dũng cảm vượt qua đèo dốc và về đích an toàn. Được biết, chuyến đi đã được xác lập kỷ lục học đường Việt Nam với nội dung: “Hai anh em ruột nhỏ tuổi nhất thực hiện đạp xe từ Bình Dương đến Gia Lai với quãng đường dài khoảng 500km để rèn luyện sức khỏe, ý chí và tính kiên trì”.

Đạp xe xuyên Việt là một ước mơ lớn thời tuổi trẻ của anh Trình, mà vì công việc, cuộc sống, anh vẫn chưa thực hiện được. Thật may mắn, 2 cậu con trai của anh thừa hưởng “máu đạp xe” của bố, nên anh Trình càng có động lực để thực hiện mong mỏi này cùng các con. Vậy là anh lên kế hoạch tỉ mỉ cho chuyến xuyên Việt của ba bố con. 

Ngày lên đường, hành trang trên vai, treo trên xe của 3 bố con rất đơn giản, gọn nhẹ, chỉ gồm vài bộ quần áo, dụng cụ sửa xe đạp, áo mưa, một số loại thuốc men cơ bản… Họ đạp xe từ 6 giờ sáng, sau đó nghỉ ăn sáng rồi đạp tiếp tới trưa. Sau khi ăn cơm trưa, 3 bố con tìm những quán ven đường để nghỉ ngơi. Chờ đến khi trời mát, họ lại tiếp tục đạp xe cho đến tối. 

Mỗi ngày, 3 bố con cố gắng đạt “chỉ tiêu” đạp từ 80-100km. Nhưng anh Trình kể, anh cứ ngỡ mình là người động viên, thậm chí thúc các con đạp, thì ngược lại, các con mới là người lên dây cót tinh thần cho bố. Anh bảo, con trai lớn Minh Quân đạp khỏe hơn anh, cậu con trai bé Quang Minh còn nhỏ khi đạp qua những con dốc cao phải có bố giúp. Mỗi khi có người nào đó mỏi mệt thì cả ba cùng xuống dắt xe với nhau. 

“Trên đường đi, ba bố con ưu tiên khám phá các địa điểm nổi tiếng. Và hành trình ấy đã giúp ba bố con thêm yêu hơn quê hương Việt Nam”.

 

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Hai chiếc giường trong phòng ngủ của bố mẹ

Hai chiếc giường trong phòng ngủ của bố mẹ

(PNTĐ) - Hơn 20 năm nay, chị em tôi quen với hình ảnh trong phòng ngủ của bố mẹ kê hai chiếc giường thay vì một như những nhà khác. Mẹ giải thích, chiếc giường đó, bố sẽ sử dụng cho những hôm bố uống rượu nhiều; còn lại những ngày bình thường, bố mẹ vẫn ngủ chung trên chiếc giường hạnh phúc. Nhưng hóa ra, câu chuyện đó không hẳn như vậy…
Cha mẹ cùng con vượt sốc “hỏng thi”

Cha mẹ cùng con vượt sốc “hỏng thi”

(PNTĐ) - Cứ sau mỗi mùa thi, lại có không ít câu chuyện buồn xảy ra. Có em đã tìm đến cái chết vì thi trượt vào trường yêu thích. Có em tuyệt vọng, bỏ nhà đi lang thang, tự oán trách mình làm ảnh hưởng tới danh dự của gia đình.
Đừng chờ con lớn mới dạy... bơi

Đừng chờ con lớn mới dạy... bơi

(PNTĐ) - Biết bơi là kỹ năng sinh tồn quan trọng, việc chọn đúng thời điểm, đúng độ tuổi sẽ giúp trẻ học nhanh hơn, an toàn và không bị sợ nước, góp phần giúp mỗi chuyến đi của con và gia đình thêm an tâm, vui vẻ.
Bảo vệ con trên môi trường số

Bảo vệ con trên môi trường số

(PNTĐ) - Hiện nay, internet và các thiết bị số đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mỗi gia đình, đặc biệt là với trẻ em. Tuy nhiên, bên cạnh những lợi ích to lớn, môi trường số cũng ẩn chứa không ít thách thức và hiểm họa khó lường với trẻ.
Bài học yêu thương sau cú ngã của mẹ

Bài học yêu thương sau cú ngã của mẹ

(PNTĐ) - Hôm ấy, tôi vẫn còn nhớ như in cái cảm giác lạnh toát sống lưng khi bố tôi nghe điện thoại gọi đến từ bệnh viện: “Vợ anh gặp tai nạn giao thông, hiện vẫn hôn mê, đang được cấp cứu”. Có vẻ bố tôi không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ biết cầm áo khoác, lấy chìa khoá xe máy rồi lao ra đường, còn tôi nước mắt chực trào còn chân thì muốn khuỵu xuống.