Hãy thương nhau ngay từ lúc này

Thái Thị Thu
Chia sẻ

(PNTĐ) - Dạo đó, ông tôi hay kêu đau bụng, ăn uống cũng ít hơn. Bố giục ông đi khám nhưng ông bảo ông vẫn ổn, chưa cần đến gặp bác sĩ.

Nhưng rồi khi ông phát hiện bị sụt 1 kg, không thể chần chừ hơn, bố quyết định sẽ “áp tải” ông tới bệnh viện.

Qua thăm khám, các bác sĩ nói ông tôi có tổn thương khá sâu trong dạ dày. Hình thái của vết thương khiến bác sĩ liên tưởng đến kết quả xấu hơn, có thể là dấu hiệu ông bị ung thư. Tuy nhiên, đây chỉ là nghi ngờ, muốn kết luận chính xác, bác sĩ khuyên ông nên đến bệnh viện chuyên khoa trên thành phố.

Cả nhà tôi xôn xao vì lo cho ông. Bố mẹ tôi thở dài thườt thượt, còn tôi thì bật khóc ngay trước mặt ông. Cuối cùng, ông lại là người an ủi tôi, bảo đừng trầm trọng hóa mọi việc. Ông đã lắng nghe và thấy cơ thể nói ông còn có thể sống tới 100 tuổi.

Hãy thương nhau ngay từ lúc này - ảnh 1
Ảnh minh họa

Tất nhiên là ông tôi nói vui vậy thôi. Ông vốn là người luôn lạc quan (vì lạc quan quá nên có khi chủ quan) và ít muốn phiền lụy con cháu. Bố tôi đưa ông lên thành phố thăm khám lại, bác sĩ hẹn sau 4 ngày trả kết quả.

Những ngày sau đó thật sự vô cùng căng thẳng với cả gia đình tôi. Dù trước mặt ông, mọi người đều tỏ ra bình tĩnh nhưng tôi biết không ai an yên. Nhất là tôi, một cô bé đã được sống bên ông suốt những tháng ngày thơ ấu. Tôi nhớ những ngày hè được nghỉ học, bố mẹ đi làm vắng, ông dạy tôi bơi ở cái ao làng. Cũng nhờ có ông mà tôi biết đi xe đạp, có thể tự mình đạp xe tới trường. Và cả những bữa cơm ông nấu cho tôi ăn, chỉ là đậu phụ sốt cà chua, chút tép rang khế chua thôi mà ngon miệng lắm, tôi ăn hoài không no.

Rồi tôi lại nhớ từ lúc nào, tôi dần xa ông. Có lẽ là khi tôi bắt đầu lớn hơn và có những mối quan tâm mới. Tôi không còn thích đi trên chiếc xe đạp Thống Nhất đã bị tróc sơn mà ông cho tôi nữa. Tôi thích được ngồi sau xe đạp điện của bạn lướt êm như ru trên đường mà không tốn sức. Tôi cũng không đi bơi vì sợ đen da mà thích nằm trong nhà chơi game, lướt điện thoại. Nhiều buổi tan học, tôi về tới nhà với cái bụng no căng. Ấy là khi chúng tôi rủ nhau vào quán, uống trà sữa, ăn xúc xích... nên tôi đã không còn hào hứng ăn cơm ông nấu.

Rồi khi vào cấp 3, tôi cũng bận học hơn, hết học văn hóa tới học ngoại ngữ, tin học. Tôi học như vậy để còn chuẩn bị hành trang lên đại học ở thành phố, nơi mà có nhiều sinh viên giỏi và năng động lắm. Tôi ít ngồi trò chuyện với ông hơn, thậm chí còn thấy làm vậy có phần lãng phí thời gian.

Cho đến khi ông tôi bị nghi ngờ mắc bệnh hiểm nghèo, tôi mới bừng tỉnh. Tôi ước giá mình có thể được sửa sai tôi sẽ không “bỏ lơ” ông mình.

Rồi cuối cùng, ngày ông nhận kết quả cũng tới. Cả buổi học hôm đó, tôi chỉ nghĩ đến ông, hết giờ là nhờ bạn đèo thẳng về nhà. Rồi bố tôi cũng gọi điện về, báo là ông không sao cả. Đó là vết loét dạ dày, chỉ cần uống thuốc thì triệu chứng đau loét sẽ dần hết. Cả nhà tôi nghe tin mà mừng rơi nước mắt. Tôi reo hò vang nhà, còn mẹ tôi thì luýnh quýnh đi thịt gà để liên hoan mừng ông “trở về từ cõi chết”.

Đến nay, sau mấy tháng, ông tôi đã gần bình phục. Hàng ngày, ông vẫn giúp con cháu làm việc nhà, rồi thi thoảng nấu cho cháu gái các món cháu thích. Nhìn ông, tôi tự nhủ với mình: Cái vết loét dạ dày từng khiến cả nhà tôi sợ hãi mất ăn mất ngủ, nhưng lại giúp chúng tôi tỉnh ngộ, rằng hãy luôn yêu thương, quan tâm  tới nhau ngay từ giây phút này, ngay hôm nay. Đừng đợi người thân của mình ốm rồi mới nói từ giá như.

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Hạnh phúc giản dị

Hạnh phúc giản dị

(PNTĐ) - Chị về đến nhà, đầu đau như búa bổ, hai tay rã rời. Nghĩ đến hai con cần phải ăn tối xong trước giờ học bài, chị tự nhủ: “Mình nằm chút thôi rồi dậy ngay”. Vậy mà khi chị tỉnh dậy, trời đã tối mịt.
Yêu sau cưới

Yêu sau cưới

(PNTĐ) - Ngân và Trung cưới nhau qua mai mối khi cả hai đã bước vào độ tuổi mà gia đình không còn muốn con cái "kén cá chọn canh" nữa. Trung khi ấy 30 tuổi, là một người đàn ông thành đạt, trầm tính và chín chắn, đang làm trưởng phòng kỹ thuật tại một công ty lớn. Ngân 28 tuổi, là cô giáo tiểu học hiền lành, chu đáo, sống giản dị và có phần khép kín.
4 “mẹo” đồng hành cùng con tuổi teen

4 “mẹo” đồng hành cùng con tuổi teen

(PNTĐ) - Khi con bước vào tuổi teen, nhiều cha mẹ thấy con trở nên khó bảo, không chịu hợp tác. Để có thể đồng hành cùng con, cha mẹ cần có phương pháp phù hợp. Dưới đây là 4 mẹo hay cha mẹ có thể tham khảo từ thạc sĩ giáo dục Nguyễn Thu Hương, Giám đốc Học viện The Zen Parenting Academy.
Dạy trẻ không áp đặt!

Dạy trẻ không áp đặt!

(PNTĐ) - Bà Phạm Minh Thoa, Chi hội trưởng Chi hội phụ nữ số 2, phường Cầu Diễn, quận Nam Từ Liêm hiện là bà của hai cháu nhỏ. Bố mẹ các cháu đều bận đi làm, nhiều hôm 7, 8h tối mới về, chưa kể có những chuyến đi công tác xa, vì vậy, phần lớn thời gian trong ngày các cháu ở với ông bà.
Bi kịch từ đứa con sinh thiếu tháng

Bi kịch từ đứa con sinh thiếu tháng

(PNTĐ) - Ngân xuất hiện ở phòng tư vấn với đứa con trai hơn một tuổi kháu khỉnh. Nhìn đứa bé bụ bẫm, dễ thương trong sáng như thiên thần bên người mẹ có học thức, xinh đẹp, không ai nghĩ họ lại là nạn nhân bạo lực gia đình gần hai năm nay.