Người yêu cũ của bà

THÁI ANH
Chia sẻ

(PNTĐ) - Hôm ấy tôi nghe mẹ kể chuyện với bố: “Ông Toại là người yêu cũ của mẹ đấy. Hai người bị mất liên lạc hơn nửa thế kỷ rồi”.

Và đó cũng là lần đầu tiên, tôi biết bà tôi cũng có... người yêu cũ (dù rằng về lý thì bà hay bất kỳ ai đều có quyền yêu, được yêu và chia tay người yêu). Mẹ còn kể thêm là sau khi chia tay ông Toại, thì bà lấy ông tôi, sinh ra bố tôi và có cuộc hôn nhân hạnh phúc cho tới sau này.

Thế rồi, thông qua những người bạn học cũ cao niên, ông Toại và bà tôi đã tìm thấy nhau. Khi yêu nhau, hai người mới là những chàng trai, cô gái ngoài 20 tuổi. Giờ thì cả hai đều đã ngoài 80 tuổi. Cả hai đều góa vợ/chồng, sống với con cháu trong cùng một thành phố.

Từ đó, ông Toại hay qua nhà tôi để gặp bà, còn rủ bà ra ngoài đi dạo. Tôi thấy bà vui hơn, nghe tin ông đến thì còn lựa chọn trang phục đẹp để diện. Nhưng tôi cho rằng, cả hai ông bà đều già rồi, việc yêu đương cũng đã kết thúc từ lâu, giờ qua lại nói mấy câu chuyện tầm phào chẳng để làm gì.

Người yêu cũ của bà - ảnh 1
Ảnh minh họa.

Vì vậy mà tôi thấy ác cảm với ông Toại. Ban ngày, khi bố mẹ đã đi làm, tôi thường là người chạm mặt ông mỗi khi ông đến nhà tôi chơi. Nhưng, thay vì chào hỏi niềm nở, tôi luôn tặng cho ông gương mặt lạnh te, đến tiếng chào cũng củn lủn. Ông bà ngồi với nhau được dăm phút, thì tôi đã tìm cớ để đuổi ông về. Khi thì tôi giục bà vào bữa, khi thì tôi nói bà mệt cần được nghỉ ngơi. Lần đó, tiễn ông về, tôi còn lén bà nói ông già rồi, nên quan tâm tới con cháu của ông. Cả nhà tôi đều không muốn ông năng qua lại nhà để gặp bà.

Từ đó, ông Toại đến nhà tôi ít dần rồi thưa hẳn. Điều ấy làm tôi rất mừng. Với tôi, ở tuổi này, bà tôi chỉ cần có bố mẹ và tôi là đủ.

Một năm sau, tôi vào đại học và bắt đầu bước vào một hành trình mới, chinh phục những mơ tươi trẻ. Thời gian tôi ở nhà với bà ít dần, nhiều hôm tôi đi từ sáng tới tối mịt, có khi còn chẳng ăn với bà bữa cơm nào. Cho đến khi mẹ thông báo, bà tôi có dấu hiệu mắc bệnh suy giảm trí nhớ nên mọi người cần quan tâm hỏi han, trò chuyện với bà nhiều hơn để giúp bà tập thể dục cho não.

Mẹ hỏi: “Hàng ngày, con xuống phòng nói chuyện và đưa bà đi dạo được không?”. Tôi yêu bà, nhưng nghĩ tới việc cứ phải trò chuyện với bà thì tôi thực sự không đủ kiên nhẫn. Vì vậy, tôi bảo: “Dạo này công việc ở trường con bận lắm, con lại sắp thi học kỳ, chắc là con không làm được đâu”.

Mẹ tôi buồn rầu đáp: “Bây giờ cả nhà mình đều bận rộn cả. Chính vì bà phải ở nhà một mình không có người trò chuyện nên sức khỏe của bà mới yếu đi nhiều như vậy. Hồi trước, còn có ông Toại hay qua nhà mình chơi, giờ thì không thấy nữa. Khổ thật, từ hồi ông qua đời, bà cứ vò võ một mình bao nhiêu năm...”.

Nghe mẹ nói vậy, tôi đỏ bừng mặt, thấy mình như một kẻ phạm tội sắp bị phát giác. Tôi rất muốn gọi điện để xin lỗi ông Toại nhưng không có số. Vì vậy, tôi đành nhờ bà: “Bà ơi bà mời ông Toại đến nhà mình chơi như trước được không. Hoặc là bà hỏi xem nhà ông ở đâu, thi thoảng cháu sẽ đưa bà đến nhà ông chơi, bà nhé”.

Bà tôi nhìn tôi rồi hỏi: “Ông Toại là ai? Bà có biết ông ý không”.

Tôi ôm chầm lấy bà mà khóc nức nở. Bà tôi cứ lúc nhớ, lúc quên như vậy. Thế mà khi bà còn minh mẫn, tỉnh táo, vì sự ích kỷ của mình, tôi lại ngăn cản không cho bà làm bạn già với ông...

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Đạo Hiếu là nền tảng mọi giá trị gia đình

Đạo Hiếu là nền tảng mọi giá trị gia đình

(PNTĐ) - Chữ Hiếu vốn là một giá trị văn hóa rất quan trọng của người Việt, thể hiện sự tôn kính, vâng lời và báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ, tổ tiên. Hiếu cũng là một trong những đức tính được coi là nền tảng của các giá trị gia đình, xã hội.
Hãy hiếu thuận khi còn có mẹ!

Hãy hiếu thuận khi còn có mẹ!

(PNTĐ) - Trong guồng quay tất bật của cuộc sống, đôi khi ta quên mất rằng hạnh phúc giản dị nhất chính là còn được gọi hai tiếng “Mẹ ơi!”. Vu Lan về, câu nhắc nhở “yêu thương nhất là khi còn mẹ” càng trở nên tha thiết, để mỗi người con trân trọng hơn từng phút giây còn được sống trong vòng tay, nụ cười và sự chở che vô giá ấy.
Con dâu ở cữ... bệnh viện

Con dâu ở cữ... bệnh viện

(PNTĐ) - Cả tháng nay, bà chuẩn bị mọi thứ để ra thành phố chăm con dâu sinh con. Là đứa cháu đầu tiên của gia đình, bà muốn tận tay được chăm sóc cháu lẫn con dâu thật tốt trong tháng ở cữ. Ấy vậy mà, ngày con dâu sinh, con trai bà bảo thay vì về nhà ở cữ để bà nội, bà ngoại chăm sóc thì vợ nó sẽ ở cữ trong bệnh viện.
Dạy con... sống văn minh

Dạy con... sống văn minh

(PNTĐ) - Trong cuộc đời, có rất nhiều điều mà con người cần phải học. Với con trai, tôi ưu tiên dạy con... lối sống văn minh. Nghe thì khó hiểu vậy thôi chứ nếp sống văn minh chính là không xả rác bừa bãi, tôn trọng môi trường sống của mọi người.
Mua một chữ tình!

Mua một chữ tình!

(PNTĐ) - Thi thoảng cứ sau đôi ba tuần, bác họ - tức là chị gái của mẹ chồng tôi, lại cùng con gái đến nhà mẹ chồng tôi ở. Mỗi lần ở như thế kéo dài cả tuần, bác tôi vẫn gọi vui là đi an dưỡng.