Những câu chuyện buồn ở Bệnh viện Lão khoa

Chia sẻ

PNTĐ-Câu chuyện tôi được nghe, được chứng kiến trong bệnh viện Lão khoa cứ ám ảnh tôi về thân phận của những người cao tuổi mà không có được sự chuẩn bị cho mình từ lúc còn trẻ...

 
Một lần vào thăm người thân đang nằm viện Lão khoa, tôi gặp một người phụ nữ trên 50 tuổi đang thoăn thoắt chăm sóc cho 6 cụ cùng nằm trong một phòng bệnh. Đút cháo cho cụ này, lại quay ra lau miệng cho cụ kia, rồi lật nghiêng, xoa lưng cho một cụ khác. Chị chẳng phải là người thân gì của các cụ, mà là người giúp việc, được các gia đình đón từ cổng viện vào, ký hợp đồng chăm người già cho họ.
 
Thấy chị nhanh nhẹn, tươi tắn, nhiệt tình, tôi động viên: “Thôi cũng được, ở nhà đi cấy, chắc gì ngày được 100 nghìn một ngày. Lên đây giúp các cụ, lại có tiền, cứ mỗi cụ một ngày gia đình trả 100 nghìn thì chị cũng có 600 nghìn rồi”. Theo cách nghĩ của tôi cũng như nhiều người, mỗi ngày chị kiếm được 600 nghìn, tháng ba mươi ngày, có 18 triệu, gấp ba lương nhà giáo sắp về hưu như tôi.
 
Nghe tôi nói mỗi tháng chị kiếm được 18 triệu, chẳng mấy tí mà có thể xây nhà, lo cho con ăn học thoải mái, chị giẫy nẩy thanh minh: “Không có đâu cô ơi. Đúng là đi làm thế này còn kiếm được đồng tiền hơn là cày cấy, nhưng cũng cực lắm ạ. Trong phòng có 6 cụ, em tiện tay chăm luôn, chứ thực ra chỉ có 4 gia đình thuê. Có mỗi cụ tai biến, phải làm mọi việc, từ vệ sinh cá nhân đến xoa bóp, canh chừng khi truyền thuốc, mới được 100 nghìn. Ba cụ còn lại, có 70 nghìn một ngày thôi.
 
Buổi chiều, một mình em chăm không xuể đâu. Có con cháu ban ngày đi học đại học, chiều tối vào hỗ trợ mẹ, chứ mình em kham sao nổi. Có cụ vừa hết hơi mới bón cho được nửa bát cháo, quay đi quay lại, cụ ho, vướng họng, thế là nôn sạch, vừa tiếc của, vừa tiếc công, lại còn phải thay đồ, lau dọn chỗ cụ nôn nữa chứ. Nhiều lúc em phát khóc lên ấy”.
 
Những câu chuyện buồn ở Bệnh viện Lão khoa - ảnh 1
Ảnh minh họa

 
Biết mình lỡ lời khi bì tị với chị giúp việc về thu nhập, tôi chuyển câu chuyện sang chủ đề khác, hỏi về việc có hai cụ chị phải tự nguyện giúp mà không có công. Giọng chị chùng xuống, nhưng cũng sẵn sàng chia sẻ. Chị kể: “Vâng, đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Cụ bà nằm đây nhà neo người lắm. Hai ông bà có mỗi cô con gái, lấy chồng mãi trong Nam. Hai ông bà cũng chẳng có lương lậu gì. Ngày còn khỏe, ông bơm xe, bà bán dưa cà muối để tự nuôi nhau.
 
Cô con gái cũng chỉ là công nhân, kinh tế cũng chẳng khá giả gì, nên chắc không giúp gì cho bố mẹ được. Mấy hôm trước, cụ ông trông cụ bà, cả hai cùng run rẩy như nhau. Buổi sáng, hôm nào có cháo từ thiện, ông mang cặp lồng đi lấy cháo về, ông bà ăn cả ngày. Không may, thứ Bảy tuần trước, ông đi cầu thang bộ thế nào mà ngã quẹo chân, bong gân, rạn xương ống, nên nằm ở nhà, chẳng vào viện được. Có đứa cháu họ vào thăm, gửi tôi vài trăm, bảo mỗi ngày mua giúp bà cụ bát cháo. Chị ấy cũng đưa số điện thoại, bảo nếu có gì đột xuất, gọi giúp vào số của chị ấy.
 
Nói thế thôi, chứ từ hôm ấy cũng chẳng thấy ai thăm nom gì nữa. Thôi thì đằng nào mình cũng ngồi “canh” mấy cụ cả ngày, tiện thể cũng giúp cụ ấy tí chứ có ai thuê, ai nhờ đâu. Người già, ốm đau, vệ sinh kém, người hôi hám, mình giúp cụ sạch sẽ để mình cũng đỡ khổ thôi”.
 
Nói rồi, chị quay ra chỉ một cụ ông ở góc phòng bên phải: “Cụ ông kia, ngày trước cũng là cán bộ, có tiền bạc, tài sản đấy chứ. Cụ bà mất lâu rồi. Có hai anh con trai, đều đã ngoài 40 tuổi, con cái đề huề. Tuần trước, hai anh vào, định ép cụ ký giấy tờ nhà đất gì đó, nhưng hai anh em cãi nhau vì nội dung tờ giấy, nên lại mang giấy về, chắc để viết lại. Cũng từ hôm đó, chẳng thấy anh nào đến nữa. Cụ này bị tai biến, cấm khẩu không nói, không cử động tay chân được, nhưng ai nói cái gì cũng biết, cũng hiểu hết. Cụ chỉ vào cái túi để dưới chân giường, ra hiệu tôi móc tiền hộ, ú ớ nói không ra hơi, tôi đoán cụ nhờ tôi mua hộ đồ ăn. Thế là tôi cứ ngày hai, ba lần mua giúp cụ, khi thì hộp sữa tươi, khi thì bát cháo”.
 
Ngừng một chút, chị quay về phía cụ ông, người từ nãy đến giờ vẫn theo dõi câu chuyện của chị giúp việc nói với tôi, chị nói với cụ ông: “Cụ ông trông thế thôi mà ghê lắm đấy. Không cử động, không nói năng gì, nhưng ăn được, nếu có người xúc cho. Mà, cụ cứ thích “cái Hoa” (tên chị giúp việc) rửa cho cụ nhỉ. Hôm nào rửa ráy giúp cụ, cụ nằm im thin thít, chắc thích lắm. Thôi, cháu cứ giúp cụ, không lấy công gì đâu. Chưa chắc con gái, con dâu nào của cụ đã làm được cái việc như cháu làm đâu. Chỉ lo, chăm cụ khỏe xong, cụ ra viện, về nhà lại đòi lấy vợ ấy chứ…”.
 
Những câu chuyện buồn ở Bệnh viện Lão khoa - ảnh 2
Ảnh minh họa

 
Người ta bảo “trẻ cậy cha, già cậy con”, tuy nhiên, không phải người cao tuổi nào cũng có phúc “cậy được con”, âu cũng là số phận. Chỉ trách những gia đình có con cái đầy đàn, mà khi cha mẹ già vào viện, phải ăn nhờ bát cháo từ thiện hay trông đợi vào sự thương cảm của người khác chăm sóc bố mẹ mình. Ai rồi cũng sẽ phải già, phải ốm, mỗi người chúng ta sống sao cho không hổ thẹn lương tâm, đồng thời cũng là cách ta dạy con cái mai ngày đối xử với chính chúng ta.
 
Câu chuyện tôi được nghe, được chứng kiến trong bệnh viện Lão khoa cứ ám ảnh tôi về thân phận của những người cao tuổi mà không có được sự chuẩn bị cho mình từ lúc còn trẻ, còn khỏe, lại phải sống phụ thuộc vào con cái, những đứa con thiếu tình người…
 
 
Duy Bình

Tin cùng chuyên mục

Đạo Hiếu là nền tảng mọi giá trị gia đình

Đạo Hiếu là nền tảng mọi giá trị gia đình

(PNTĐ) - Chữ Hiếu vốn là một giá trị văn hóa rất quan trọng của người Việt, thể hiện sự tôn kính, vâng lời và báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ, tổ tiên. Hiếu cũng là một trong những đức tính được coi là nền tảng của các giá trị gia đình, xã hội.
Hãy hiếu thuận khi còn có mẹ!

Hãy hiếu thuận khi còn có mẹ!

(PNTĐ) - Trong guồng quay tất bật của cuộc sống, đôi khi ta quên mất rằng hạnh phúc giản dị nhất chính là còn được gọi hai tiếng “Mẹ ơi!”. Vu Lan về, câu nhắc nhở “yêu thương nhất là khi còn mẹ” càng trở nên tha thiết, để mỗi người con trân trọng hơn từng phút giây còn được sống trong vòng tay, nụ cười và sự chở che vô giá ấy.
Con dâu ở cữ... bệnh viện

Con dâu ở cữ... bệnh viện

(PNTĐ) - Cả tháng nay, bà chuẩn bị mọi thứ để ra thành phố chăm con dâu sinh con. Là đứa cháu đầu tiên của gia đình, bà muốn tận tay được chăm sóc cháu lẫn con dâu thật tốt trong tháng ở cữ. Ấy vậy mà, ngày con dâu sinh, con trai bà bảo thay vì về nhà ở cữ để bà nội, bà ngoại chăm sóc thì vợ nó sẽ ở cữ trong bệnh viện.
Dạy con... sống văn minh

Dạy con... sống văn minh

(PNTĐ) - Trong cuộc đời, có rất nhiều điều mà con người cần phải học. Với con trai, tôi ưu tiên dạy con... lối sống văn minh. Nghe thì khó hiểu vậy thôi chứ nếp sống văn minh chính là không xả rác bừa bãi, tôn trọng môi trường sống của mọi người.
Mua một chữ tình!

Mua một chữ tình!

(PNTĐ) - Thi thoảng cứ sau đôi ba tuần, bác họ - tức là chị gái của mẹ chồng tôi, lại cùng con gái đến nhà mẹ chồng tôi ở. Mỗi lần ở như thế kéo dài cả tuần, bác tôi vẫn gọi vui là đi an dưỡng.