Tò he đầy sắc màu

Chia sẻ

Dù đã qua cái tuổi được bố mẹ dắt tay đi công viên vào những ngày nghỉ hay mỗi dịp lễ Tết để say mê với những con tò he đầy màu mắc sặc sỡ, nhưng mỗi lần bắt gặp những con tò he trên phố, lòng tôi lại bồi hồi nhớ về kỷ niệm ấu thơ.

Bố mẹ có một giao ước đặc biệt với chị em tôi, đó là mỗi lần đạt được một thành tích nào đó thì sẽ thưởng cho đi công viên chơi vào ngày nghỉ. Với tôi, đi công viên không chỉ để xem hổ, voi, khỉ... mà còn có cơ hội được bố mẹ mua cho những con tò he ngộ nghĩnh với nhiều tạo hình nhân vật yêu thích. Tôi có một sự khâm phục lớn dành cho những người nặn tò he. Mỗi lần dừng chân lại ở bác bán tò he là tôi không còn muốn di chuyển thêm một bước chân nào nữa. Chỉ cần nói ra nhân vật yêu thích của mình, bác nặn tò he sẽ thoăn thoắt nặn. Không có khuôn mẫu sẵn nào, cứ bột trong tay, bác vê vê một lúc là ra tay, chân, đầu áo, mũ, kiếm, đao... Bác bảo những con tò he làm bằng bột nên mỗi lần chơi chán xong thì có thể... ăn được. Nhưng, tôi chưa một lần nào nỡ ăn những con tò he ấy, mà trân trọng giữ gìn chơi cho đến khi bột tò he "quá hạn sử dụng" nứt vỡ, mốc hỏng thì mới vứt đi.

Ảnh minh họaẢnh minh họa

Tôi yêu thích nhân vật Tôn Ngộ Không nên lần nào đi công viên cũng xin bố mẹ mua "tò he Ngộ Không". Bác nặn tò he ngồi cạnh cổng vào công viên gần như quen mặt và thuộc sở thích của tôi nên mỗi lần nặn "tò he Ngộ Không" một kích cỡ, tư thế khác nhau để nhân vật luôn mới. Có lần, bác còn tốt bụng "khuyến mãi" thêm cho tôi các con giáp khác nhau. Vì mê tò he nên tôi có thể biết hết những điểm người nặn tò he ngồi bán trong công viên. Thậm chí, tôi còn có sự so sánh người này nặn tò he đẹp hơn, nhanh hơn người kia... Trên bàn học của tôi luôn có một cốc cắm đầy các nhân vật tò he.

Có lẽ vì niềm yêu thích tò he đó mà tôi cố gắng làm tốt tất cả mọi việc để được bố mẹ thưởng cho đi công viên. Bố mẹ đặt ra quy ước cứ đạt được một thành tích tốt là được thưởng một con tò he nên mỗi lần đi chơi về, tôi đều có số tò he nhiều hơn các anh chị khác.

Không ngờ, sự hấp dẫn mê hoặc của những con tò he màu sắc sặc sỡ ấy lại giúp tôi trở thành một đứa con ngoan, học giỏi, luôn nỗ lực xuất sắc trong học tập. Để rồi sau này dễ dàng trong lựa chọn nghề nghiệp, có được công việc tốt, nhiều cơ hội thăng tiến. Thời gian trôi đi nhưng những con tò he tuổi thơ vẫn sống mãi trong ký ức của tôi. Thỉnh thoảng trên phố bắt gặp những con tò he yêu thích trên tay một đứa trẻ ngồi sau xe bố mẹ, tôi vẫn như bị mê hoặc. Để rồi thỉnh thoảng bước chân tôi lại lạc bước đến một góc công viên để được ngồi hàng giờ bên người thợ nặn tò he, mê mải ngắm nhìn và sống lại với những khoảnh khắc tuổi thơ dịu ngọt.

HUYỀN LINH

Tin cùng chuyên mục

Đạo Hiếu là nền tảng mọi giá trị gia đình

Đạo Hiếu là nền tảng mọi giá trị gia đình

(PNTĐ) - Chữ Hiếu vốn là một giá trị văn hóa rất quan trọng của người Việt, thể hiện sự tôn kính, vâng lời và báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ, tổ tiên. Hiếu cũng là một trong những đức tính được coi là nền tảng của các giá trị gia đình, xã hội.
Hãy hiếu thuận khi còn có mẹ!

Hãy hiếu thuận khi còn có mẹ!

(PNTĐ) - Trong guồng quay tất bật của cuộc sống, đôi khi ta quên mất rằng hạnh phúc giản dị nhất chính là còn được gọi hai tiếng “Mẹ ơi!”. Vu Lan về, câu nhắc nhở “yêu thương nhất là khi còn mẹ” càng trở nên tha thiết, để mỗi người con trân trọng hơn từng phút giây còn được sống trong vòng tay, nụ cười và sự chở che vô giá ấy.
Con dâu ở cữ... bệnh viện

Con dâu ở cữ... bệnh viện

(PNTĐ) - Cả tháng nay, bà chuẩn bị mọi thứ để ra thành phố chăm con dâu sinh con. Là đứa cháu đầu tiên của gia đình, bà muốn tận tay được chăm sóc cháu lẫn con dâu thật tốt trong tháng ở cữ. Ấy vậy mà, ngày con dâu sinh, con trai bà bảo thay vì về nhà ở cữ để bà nội, bà ngoại chăm sóc thì vợ nó sẽ ở cữ trong bệnh viện.
Dạy con... sống văn minh

Dạy con... sống văn minh

(PNTĐ) - Trong cuộc đời, có rất nhiều điều mà con người cần phải học. Với con trai, tôi ưu tiên dạy con... lối sống văn minh. Nghe thì khó hiểu vậy thôi chứ nếp sống văn minh chính là không xả rác bừa bãi, tôn trọng môi trường sống của mọi người.
Mua một chữ tình!

Mua một chữ tình!

(PNTĐ) - Thi thoảng cứ sau đôi ba tuần, bác họ - tức là chị gái của mẹ chồng tôi, lại cùng con gái đến nhà mẹ chồng tôi ở. Mỗi lần ở như thế kéo dài cả tuần, bác tôi vẫn gọi vui là đi an dưỡng.