Vợ đâu phải người giúp việc
(PNTĐ) - “Vợ với con, đú đa đú đởn, suốt ngày ra công viên nhảy với nhót”... 7h sáng, Sinh vừa về đến nhà thì đã thấy chồng ngồi ngay trước cửa, “tặng” cô một tràng ca thán. Sinh ấm ức vì nếu cô ăn chơi, tiêu sài hoang phí thì đã đi một nhẽ.
Mọi lần, Sinh thường im lặng bỏ qua, nghĩ là thôi để yên ấm cửa nhà. Nhưng lần này, Sinh thấy chồng càng ngày càng quá đáng, cố tình không hiểu cho vợ. Chồng Sinh đã đi suốt ngày thì chớ, việc nhà việc cửa để một tay Sinh lo liệu. Thế mà anh vẫn không bằng lòng, vẫn còn muốn Sinh phải cung cúc phục vụ chồng con nhiều hơn, chắc là tới lúc kiệt sức.
Vì thế, Sinh tranh luận lại với chồng. Cô nói:
- Anh hay nhỉ. Em đi tập thể dục thì có gì là sai. Em đã biết ý, phải đi từ lúc trời còn chưa sáng hẳn, cả nhà vẫn đang ngủ. Em có làm gì ảnh hưởng tới gia đình đâu nhỉ.
Chồng cô vặc lại:
- Sao lại không ảnh hưởng. Em đi nhiều thì nó phân tâm chứ sao. Rồi nhỡ khi sáng ra trong nhà có việc này việc kia lại không có em. Như anh đây này, sáng nay cần đi làm sớm mà sờ tới cái áo sơ mi trắng vẫn nhăn nhúm treo trong tủ, ức chế kinh khủng.
Lúc này, Sinh thấy chồng quá ư vô lý. Cô liền lớn giọng hơn:
- Áo anh em đã giặt sạch sẽ, cất gấp gọn gàng. Làm sao em biết là sáng nay anh cần cái áo đó để đi làm. Không có em để sai thì anh tự túc là áo đi có sao đâu...
Câu chuyện giữa hai vợ chồng có lẽ sẽ còn qua lại nếu không có mẹ chồng Sinh xen vào. Vừa bước ra sân, chưa biết đầu cua tai nheo ra sao, bà đã bênh vực con trai: “Bố nó nói cũng đúng đấy. Con thích tập tành thì cũng vừa phải, một tuần 2, 3 lần là được rồi. Việc gì mà phải đi rõ lắm. Con ở nhà xem bố con có việc gì thì còn giúp đỡ...”.
Sinh nghe xong buồn quá liền bật khóc. Cô không hiểu ở trong nhà này, cô được mọi người nhìn nhận với vai trò gì. Về lý, cô là là vợ, là mẹ trong gia đình. Nhưng, thực tế, cô chẳng khác nào người giúp việc không công.
Mà người giúp việc đi làm thuê, thì còn có thời gian nghỉ ngơi, hết tháng có lương và còn được chủ nhà đối xử tử tế. Còn cô, quanh năm suốt tháng đầu tắt mặt tối với những việc không tên mà chẳng tính được với ai… Cả nhà từ lúc nào chỉ quen thấy cô quẩn quanh làm lụng, hễ cô làm gì cho bản thân một chút là hết thảy từ già đến trẻ đều khó chịu.
Sinh ở đây đã được 10 năm. Nhà của hai vợ chồng ở cạnh nhà của bố mẹ chồng và anh chị chồng. Vì vậy, tiếng là ở riêng nhưng vợ chồng Sinh, chỉ cần khẽ cự cãi là cả nhà chồng đều biết rồi can thiệp. Chồng Sinh buôn bán tự do bên ngoài, hàng tháng vẫn kiếm được chút tiền nhưng không đủ cho cả gia đình chi tiêu.
Vì vậy, Sinh đã cùng chồng cáng đáng tài chính bằng việc nhận sửa quần áo cũ. Cũng nhờ sự khéo tay, lại cần cù, nên khách tìm đến cũng nhiều. Mỗi ngày, cứ lo xong việc chợ búa, cơm nước là Sinh ngồi vào máy may. Đôi lúc cũng mệt nhưng Sinh không dám than vãn vì nghĩ mình làm để phụ chồng nuôi gia đình chứ có đi đâu mà thiệt.
Nếu như chồng Sinh làm việc ở ngoài 8 tiếng, thì Sinh tiếng là ở nhà nhưng có khi còn vất vả hơn. Từng đó năm, chồng Sinh có khi còn chưa sờ tới cái chổi quét nhà vì vừa về tới nơi anh than mệt nên phải nghỉ ngơi. Con cái ăn uống, đưa đón đi học mỗi ngày đều một tay Sinh lo. Nhờ có Sinh mà nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ, ngăn nắp. Cả nhà chồng mặc nhiên coi những việc Sinh làm là đương nhiên, vì dù sao Sinh cũng là người ở nhà. Còn chồng Sinh mới là người đi làm.
Ít tháng trước, Sinh tình cờ gặp lại người bạn cũ, là một huấn luyện viên thể dục. Nhìn thấy Sinh đang xách làn đi lơ vơ trong chợ, người bạn rất ngạc nhiên vì dáng vẻ của Sinh lúc ấy. Ngày trước, Sinh xinh xắn nổi tiếng ở lớp, mọi người còn đùa cô là hoa khôi. Vậy mà đứng trước mặt bạn, Sinh hiện diện với vẻ phờ phạc, hai mắt thâm quầng.
- Cậu nghe tớ, phải lo cho bản thân mình. Cậu phải khỏe mạnh trước thì chồng con cậu mới khỏe được.
- Cậu đi theo tớ, thật may, tớ có một lớp tập thể dục ở ngay gần đây. Sáng, cậu chỉ cần chạy ra dăm phút là ra tới nơi. Cậu tập thể dục đều đặn một thời gian sẽ thấy thần sắc thay đổi.
- Cậu đừng để tới lúc quá muộn, cậu mệt mỏi gục ra đó thì lấy ai lo cho gia đình mà mọi người còn lo cho cậu.
Người bạn đó năm lần bảy lượt khuyên nhủ thì Sinh mới đồng ý. Và rồi chỉ sau mấy buổi tập, Sinh thấy cơ thể mình khoan khoái hẳn ra. Sinh cũng có nhiều năng lượng hơn, đầu óc thoáng đãng hơn nhờ sáng sớm ra công viên hít thở khí trời, lại có cơ hội trò chuyện với các chị em khác thay vì suốt ngày chỉ ru rú trong 4 góc tường nhà.
Rồi cũng nhờ có người bạn huấn luyện viên hướng dẫn, Sinh bắt đầu tìm mua các bộ đồ tập thể dục thể thao để mặc thay vì chỉ loanh quanh với mấy bộ quần áo ngủ đã cũ. Lần đầu tiên, Sinh còn tự sắm cho mình đôi giầy thể dục loại tốt. Rồi không chỉ tập buổi sáng, ban ngày, vừa làm việc nhà, Sinh còn tranh thủ bật các video hướng dẫn tập thể dục để tập thêm. Nhưng, cũng từ đó mà cả chồng cho rằng Sinh “đú đởn”, việc không làm mà suốt ngày “nhạc nhẽo” rách việc. Chồng Sinh cũng tỏ ra không bằng lòng khi thấy Sinh mua về những bộ quần áo tập thể dục đẹp mắt, cứ sáng ra là phóng xe máy ra đường.
Hôm rồi, Sinh còn nghe chị dâu nhỏ to với mẹ chồng cô: “Hay là cô Sinh có gì bên ngoài thì mới te tởn vậy. Nếu còn sức, thì cứ lo việc nhà cho tốt đi, bà ạ. Tập tành gì”.
Sinh về nhà, nằm vắt tay lên trán, càng nghĩ càng ức. Chả nhẽ Sinh không có quyền sống cho bản thân, không được có những niềm vui riêng. Chả nhẽ cuộc sống của Sinh chỉ được phép quay quanh gia đình, chồng con thì mới là vợ hiền, dâu ngoan, là “không có gì tắt mắt bên ngoài”. Và Sinh còn nghĩ, thực ra, tình cảnh này cũng một phần có cả lỗi ở cô nữa.
Lâu nay, Sinh luôn tận tâm hy sinh cho gia đình, chấp nhận cả những ứng xử không công bằng với cô. Rồi ngay cả khi không nhận được sự chia sẻ từ chồng, cô cũng không giải thích cho anh hiểu và cam chịu để anh đôi khi tỏ thái độ không tôn trọng mình. Cô cứ nghĩ, mình là vợ, là mẹ thì làm tốt cho gia đình của mình là việc đương nhiên.
Nhưng, bây giờ, cô sẽ không như vậy nữa. Cô sẽ phải thay đổi. Gia đình này không chỉ là của riêng mình cô và không cũng không phải chỉ do mình cô chăm chút. Cuối tháng này, lớp tập thể dục của cô đang lên kế hoạch sẽ đi dã ngoại 1 ngày, tiện thể quay clip về các bài tập của chị em để lưu lại. Sinh đã định từ chối, vì cô sợ gia đình không thể vắng cô một ngày, hơn nữa, Sinh cũng không muốn nghe những tiếng ca cẩm của mẹ chồng và chồng. Song, giờ Sinh đã thay đổi.
Sáng hôm sau, sau khi thống nhất với các chị em ở lớp tập, Sinh liền nhắn tin cho chồng thông báo: “Em sắp đi nghỉ với các chị em. Anh ở nhà lo cho các con nhé”. Sinh hình dung chồng cô sẽ chưa chấp nhận ngay việc này, nhưng, anh cần phải quen thôi. Vợ đâu có phải là người giúp việc của gia đình.