Tờ tiền giả

TUỆ MẪN (Sưu tầm)
Chia sẻ

(PNTĐ) - Ở phía Nam của một thị trấn nọ có một chợ bán thực phẩm rất lớn. Trong chợ này có một cửa hàng bán cá tươi rất nổi tiếng và phát đạt, khách đến mua hàng thường phải xếp hàng dài để mua bởi vì cá mà họ bán rất tươi và ngon. Ông chủ của cửa hàng này còn có một chuỗi các chi nhánh bán cá ở những nơi khác.

Ông chủ là một người đàn ông 50 tuổi. Trong một lần được nói chuyện cùng ông, ông đã nói rằng: “Trước đây, việc kinh doanh của tôi chỉ đủ để nuôi gia đình thôi, có được sự chuyển biến nhiều như thế này là do may mắn một lần tôi đã gặp được một người khách.”

Ông kể cho chúng tôi một câu chuyện: Vào một ngày cách đây đã 5 năm, có một cậu bé chừng 7-8 tuổi tới chợ để mua thức ăn. Cậu bé này đã đi tới cửa hàng bán cá của tôi rồi ngập ngừng nói: “Bác ơi, bác bán cho cháu hai con cá chim với ạ!”.

Tôi nhìn thoáng qua cậu bé, rồi bắt hai con cá chim lên bán cho cậu ấy. Cậu bé cầm cá rồi cho tay vào túi quần móc tiền, mãi mới lấy ra được 100 nghìn đồng.

Tờ tiền giả - ảnh 1
Ảnh minh họa

Tôi nói: “Là tiền lì xì của cháu hả? Chắc là không nỡ tiêu đây phải không?”

Hai má cậu bé đỏ ửng lên. Tôi nói: “Của cháu hết 36 nghìn!” Sau đó tôi nhận tiền của cậu bé và lấy 64 đồng tiền lẻ trả lại cho cậu. Cậu bé nhận tiền xong, chào tôi rồi vội vã đi ngay.

Không ngờ sang ngày hôm sau, cậu bé ấy lại tới, rồi bất chợt ngập ngừng nói: “Bác ơi! Mẹ của cháu hôm nay đi bệnh viện rồi…”. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu bé ấy.

Cậu bé lại nói tiếp: “Mẹ của cháu lại bị bệnh rồi, hôm nay mẹ cháu phải đến viện để mổ. Hôm qua, cháu đã mua cho mẹ cháu cá chim mà mẹ cháu thích ăn nhất, có khả năng mẹ cháu sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội để ăn nữa rồi”. Cậu bé vừa nói vừa chảy nước mắt nhưng lại cố trấn tĩnh và nói tiếp: “Nhưng mà, mẹ cháu sau khi ăn cá chim xong đã nói với cháu một câu: “Vì tham lam một chút lợi nhỏ mà vứt bỏ nhân cách của mình thì không đáng đâu con ạ!”.

Cậu ấy nói xong liền đút tay vào túi và móc ra một tờ tiền 100 nghìn mới tinh rồi hai tay đưa cho tôi và nói với vẻ xấu hổ: “Bác ơi! Cháu xin lỗi bác! Hôm qua cháu đã dùng tờ tiền 100 nghìn giả để trả bác, đây mới là tiền thật ạ!”.

Đến lúc này thì tôi thực sự kinh ngạc bởi vì không ngờ sự việc lại là như vậy. Hôm qua khi cậu bé trả tiền cá cho tôi, tôi cũng nhận luôn mà không hề xem xét tiền thật hay giả vì nhìn bề ngoài chất phác của cậu bé ấy thì ai cũng sẽ tin tưởng.

Cậu bé vẫn với vẻ mặt tràn đầy xấu hổ nói tiếp: “Cháu cảm ơn bác ạ! Tờ tiền giả 100 nghìn hôm qua là tiền mà mẹ cháu bán hàng thu được. Mẹ cháu đã cất nó ở ngăn kéo. Vì mẹ cháu bị bệnh nên đã phải tiêu hết tiền. Cháu vì muốn tiết kiệm 100 nghìn cho mẹ cháu nên đã lấy trộm nó ở ngăn kéo đi mua cá. Cháu cảm ơn bác đã không trách mắng cháu ạ!”.

Tôi nghe xong mà lặng cả người, cảm thấy có gì đó nghẹn lại. Một lát sau tôi mới tới ngăn kéo cửa hàng tìm được tờ tiền đó và trả lại cho cậu bé. Cậu ấy sau khi nhận tiền xong đã cúi người xuống nhận và rời đi.

Tôi đứng nhìn bóng lưng cậu bé đi càng lúc càng xa mà vẫn không thể phục hồi được tinh thần. Cuối cùng, đến giờ thu dọn quán, tôi đã thừa lúc mọi người không để ý mà chỉnh lại toàn bộ số cân để cân cá mà tôi đã chỉnh nhằm ăn gian mỗi khi cân bán cá cho mọi người.

Về sau, mẹ của cậu bé ấy đã mất vì bệnh nặng không thể chữa trị được, cậu bé cũng trở về quê học tập. Tôi cũng từ đó không được gặp lại cậu bé ấy lần nào. Nhưng mỗi lần nhớ đến cậu bé và người mẹ mà tôi chưa từng gặp ấy lại khiến hai má tôi đỏ ửng lên và trong lòng thật khó tả…

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Sống trong yêu thương

Sống trong yêu thương

(PNTĐ) - Bình nghe tin mẹ bị ốm mà lòng nóng như lửa đốt. Cô nói với chồng: “Ngày mai em thu xếp xong việc gia đình, ngày kia em về quê thăm mẹ nhé”. Tất nhiên là chồng Bình đồng ý, còn giục cô là về sớm, việc nhà đã có anh lo. Nhưng khi Bình gọi về quê thì mẹ cô từ chối, còn bảo cô cứ ở trên này lo cho con nhỏ, chứ bà đã ổn rồi.
Người gieo nắng

Người gieo nắng

(PNTĐ) - Trong một con hẻm sâu, dưới mái hiên cũ kỹ, Vinh đang loay hoay với "gia tài" mưu sinh của mình. Chiếc áo thun đã giãn cổ, khuôn mặt sạm nắng, in dấu vết của bao nhiêu ngày gió sương.
Khẳng định bản sắc qua nghệ thuật nhiếp ảnh

Khẳng định bản sắc qua nghệ thuật nhiếp ảnh

(PNTĐ) - Sinh ra với khiếm khuyết thính giác, Isabelle Lim từng trải qua những tháng ngày cảm thấy lạc lõng giữa thế giới ồn ào, nơi âm thanh là sợi dây gắn kết mọi người lại với nhau. Nhưng thay vì gục ngã trước thử thách, Isabelle đã mạnh mẽ chọn cho mình con đường riêng để khẳng định giá trị và bản sắc của bản thân qua nghệ thuật nhiếp ảnh.