Kỳ 2: Nhà tù của vợ

Chia sẻ

PNTĐ-Cứ đến buổi trưa, mấy cô nhân viên lại thấy một phụ nữ luống tuổi đi chiếc xe máy đời cũ chạy vào sân cơ quan, đỗ ngay trước cửa phòng hành chính...

 
Cứ đến buổi trưa, mấy cô nhân viên lại thấy một phụ nữ luống tuổi đi chiếc xe máy đời cũ chạy vào sân cơ quan, đỗ ngay trước cửa phòng hành chính. Họ bấm nhau cười khúc khích: "Đến giờ vợ áp tải đi ăn".
 
Kỳ 2: Nhà tù của vợ - ảnh 1
Ảnh minh họa
 
Vốn tính hay ghen, từ ngày về hưu, bà Hải (vợ ông Đức) lúc nào cũng kè kè bên  chồng. Ông Đức là Phó Giám đốc phụ trách hành chính nên hầu như ngày nào cũng phải tiếp khách. Dù sắp đến tuổi nghỉ hưu, mái tóc đã ngả màu tiêu muối nhưng do tính tình vui vẻ, lại sởi lởi, hào phóng nên ông vẫn rất được lòng chị em. Đó là điều khiến bà Hải khó chịu nhất. Lúc nào bà cũng mường tượng trong đầu cảnh chồng mình và một cô nào đó thân mật với nhau.
 
Thế là bà Hải bắt đầu chiến dịch kiểm soát chồng. Ngày nào bà cũng bắt chồng đưa đi ăn sáng; ăn xong bà lại đưa ông đến cơ quan. Trong lúc ông Đức làm việc, bà Hải lấy xe lượn ra phố để mua sắm, tới gần trưa quay về áp tải chồng đi ăn.
 
Thế mà xem chừng bà Hải vẫn chưa yên tâm. Buổi tối bà tiếp tục lên facebook đăng ảnh hai ông bà ngồi sánh vai nhau tình tứ. Bà muốn thiên hạ biết rằng ông Đức là của riêng bà. Đó cũng là lời nhắc nhở chồng rằng, đừng dại dột phá vỡ hình ảnh “chuẩn mực” trong mắt đồng nghiệp, con cái. Đôi lúc thấy việc đưa hết sinh hoạt gia đình lên mạng xã hội chưa đủ sức răn đe, bà còn đăng cả những vần thơ tự sáng tác mặc kệ vần điệu chẳng giống ai: "Anh Đức ơi!/ Nếu anh mà mắc bệnh si-đa/ Thì anh chết và em cũng chết...". Bà Hải đăng những câu đó để nhắc nhở chồng đừng buông lơi cảnh giác, mắc vào "bẫy tình" rồi khổ mình, khổ vợ, con.
 
Một hôm, vô tình chụp được bức ảnh chồng đang cười bả lả, đưa tay xoa đầu cô sinh viên kế toán mới tới thực tập tại cơ quan, bà Hải điên lắm, nghĩ ngay tới việc chồng và cô gái đó có tư tình. Ngay hôm đó, bà Hải đem bức ảnh của chồng, lồng trong một khung nhỏ, đặt ở phòng khách. Trong bữa cơm, hai con của bà Hải thấy tò mò nên hỏi chuyện. Bà tươi cười bảo:
 
“Đây là cô cháu họ xa bên ngoại của bố con, hữu duyên thế nào lại cùng cơ quan. Hôm tới mẹ mời cô bé ấy về đây chơi nhé”. Nói xong, bà Hải lia ánh mắt sắc lẹm về phía chồng. Trong phòng ngủ, bà cũng treo một bức y hệt ở nơi dễ nhìn thấy nhất. Ngay lập tức ông Đức gỡ bức ảnh xuống, quẳng vào thùng rác, không quên nhắc nhở vợ hành xử đúng mực. Ông giải thích rất rõ với bà rằng, ông coi cô bé ấy như con, cháu mình. Cái xoa đầu vô tư như trong bức ảnh đơn thuần là sự tán dương, khích lệ ông dành tặng để cô bé có thêm động lực.
 
Nhưng bà Hải bỏ ngoài tai. Bà nói: “Tôi vẫn lưu file gốc. Khi nào cần ông cứ nói”.
 
Bị tra tấn và giam hãm trong sự ghen tuông vô lý của vợ, ông Đức ngày càng bế tắc, phẫn uất, không muốn nói cười, thậm chí không muốn ở gần vợ. Ông lấy cớ phải làm việc khuya rồi ngủ luôn tại phòng khách. Hôm nào không thể trốn, ông Đức cũng một mình một chăn, một gối nằm quay lưng về phía vợ. Ông hiểu ở tuổi xế chiều, tính khí phụ nữ có nhiều bất thường, nhưng suy nghĩ và cách ứng xử của bà Hải vượt quá khả năng chịu đựng và chấp nhận của ông. Sự phản ứng của chồng càng khiến bà Hải tin vào nghi ngờ của mình, cho rằng mọi tội lỗi đều do cô thực tập viên gây ra.
 
Một ngày, bà Hải xăm xăm đến phòng cô thực tập viên. Những người có mặt trong phòng đều ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn vợ Phó Giám đốc. Một chị mau mắn hỏi:
 
- Có việc gì thế cô?
 
- Tôi tìm cô Phương!
 
- Cô tìm cháu ạ? - Phương ngơ ngác đứng dậy.
 
- Cô có thứ này muốn tặng cháu - vừa nói, bà Hải vừa đưa bức ảnh về phía Phương. “Cô thấy ảnh đẹp nên in tặng cháu. Những ảnh như thế này chồng cô có nhiều lắm”.
 
Cầm món quà của bà Hải, Phương ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì. Nhiều chi tiết trong ảnh không có thật vì đã được chỉnh sửa theo ý đồ của bà Hải. Mọi người cười khúc khích. Cùng lúc, ông Đức hớt hải chạy vào:
 
- Làm gì náo loạn thế này? Bà bôi gio trát trấu vào mặt tôi à?
 
Mọi người nhìn bà Hải ái ngại như nhìn một người mắc bệnh tâm thần. Ông Đức buông thõng hai tay, thở hắt ra như sắp... ngất!

Trịnh Hồng Ánh

Tin cùng chuyên mục

Báo hiếu online thời công nghệ

Báo hiếu online thời công nghệ

(PNTĐ) - Ngày nay, nhiều người đang định nghĩa cách bày tỏ đạo hiếu theo một cách mới. Thay vì giới hạn trong nghi thức truyền thống, nhiều người chọn cách báo hiếu cha mẹ online thông qua video ngắn, blog cá nhân, thử thách hashtag, sử dụng dịch vụ chăm sóc cha mẹ từ xa...
4 năm, 4 phiên tòa vẫn chưa thể xác định bố cho con

4 năm, 4 phiên tòa vẫn chưa thể xác định bố cho con

(PNTĐ) - Khẳng định con mình có bố và người này có danh tính, địa chỉ cụ thể nhưng 4 năm qua, nhiều lần gửi đơn tới các cơ quan chức năng và 4 lần hoãn phiên tòa, chị Trần Thị N.M (sinh năm 1995, trú tại TP Hồ Chí Minh) vẫn chưa thể xác định được bố cho con trai theo quy định của pháp luật. Nguyên nhân vì anh Đinh H.N, người được cho là bố của con chị không đồng ý làm xét nghiệm ADN.
Đạo Hiếu là nền tảng mọi giá trị gia đình

Đạo Hiếu là nền tảng mọi giá trị gia đình

(PNTĐ) - Chữ Hiếu vốn là một giá trị văn hóa rất quan trọng của người Việt, thể hiện sự tôn kính, vâng lời và báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ, tổ tiên. Hiếu cũng là một trong những đức tính được coi là nền tảng của các giá trị gia đình, xã hội.
Hãy hiếu thuận khi còn có mẹ!

Hãy hiếu thuận khi còn có mẹ!

(PNTĐ) - Trong guồng quay tất bật của cuộc sống, đôi khi ta quên mất rằng hạnh phúc giản dị nhất chính là còn được gọi hai tiếng “Mẹ ơi!”. Vu Lan về, câu nhắc nhở “yêu thương nhất là khi còn mẹ” càng trở nên tha thiết, để mỗi người con trân trọng hơn từng phút giây còn được sống trong vòng tay, nụ cười và sự chở che vô giá ấy.