“Khi lỗi thuộc về những vì sao”: Cái chết và Sự Lãng Quên

Chia sẻ
 
Kể từ lần đầu tiên được xuất bản năm 2012, cuốn tiểu thuyết “Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao” của nhà văn người Mỹ, John Green, đã lấy đi bao nước mắt của độc giả trẻ trên toàn thế giới với câu chuyện tình giữa hai tâm hồn trẻ tuổi, nhưng đếm từng ngày đón nhận cái chết từ căn bệnh ung thư. 
 
“Khi lỗi thuộc về những vì sao”: Cái chết và Sự Lãng Quên - ảnh 1

 
Với danh mục tiểu thuyết về tình yêu, tâm lí tuổi mới lớn và chiến đấu lại căn bệnh ung thư, cuốn sách ấy, tưởng chừng sẽ sớm bị lãng quên vì cố ăn theo xu hướng thị trường, bỗng trở thành cuốn sách bán chạy nhất New York và giữ kỉ lục đó trong vòng 2 tháng. Xuyên suốt câu chuyện, John Green viết với một giọng văn hài hước, vô tư của những thiếu niên tuổi đôi mươi, nhưng đồng thời cũng là cũng là sự cam chịu, tức giận và bất lực trước số phận. 
 
Hazel Grace Lancaster là một cô gái 16 tuổi mắc bệnh ung thư. Ban đầu đó là ung thư tuyến giáp nhưng dần dần khối u lan đến phổi của cô. Vì vậy mà Hazel phải mang theo mọi lúc mọi nơi chiếc máy ôxy để trợ thở. Mỗi khi có người hỏi về chiếc máy, cô cũng chỉ thở phào một cách hồn nhiên rằng chỉ là phổi của cô rất tệ trong công việc duy nhất nó biết làm mà thôi, không có gì to tát cả đâu. Tuy vậy, cũng không có mấy ai hỏi về chiếc máy bởi lẽ cô chẳng bao giờ muốn ra ngoài.
 
Là một cô gái trẻ 16 tuổi đầy nhạy cảm nhưng phải đối mặt với một cái chết hẹn trước, Hazel suy nghĩ sâu sắc về cuộc sống và cái chết. Cô không ra ngoài, nhốt mình trong phòng, đọc đi đọc lại cuốn tiểu thuyết cũng về căn bệnh ung thư và ngẫm nghĩ về nó. Khi bị chẩn đoán là bị trầm cảm do tác dụng phụ của bệnh ung thư, cô chỉnh lại lời của vị bác sĩ, rằng đó là tác dụng phụ của việc chờ chết. 
 
Augustus là một chàng trai 17 tuổi bị mất một bên chân do ung thư xương. Giống như Hazel, hay cũng là bất cứ bệnh nhân bị ung thư nào khác, anh suy nghĩ nhiều về sự sống và cái chết. Nhưng không chỉ dừng lại ở cái chết, thứ khiến anh sợ hơn cả là bị lãng quên. Do đó, anh bị ám ảnh về việc phải làm những hành động vĩ đại, đủ để mọi người luôn nhớ đến anh. Augustus thích đặt một điếu thuốc trong miệng mình như một phép ẩn dụ cho khả năng kiểm soát của bản thân. Anh nói rằng cho dù anh đã đặt cái thứ chết chóc kia đang ở ngay giữa hai hàm răng mình nhưng anh không bao giờ cho nó sức mạnh để giết anh. 
 
Họ gặp nhau, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Hazel trở nên mở lòng với mọi thứ trong cuộc sống hơn. Cô dần lơ đi những suy nghĩ về cái chết mà tập trung vào những sự lãng mạn, hạnh phúc mà Augustus dành cho cô. Về phía Augustus, anh coi việc làm Hazel hạnh phúc như một hành động cao cả mà anh luôn mong muốn được làm để chống lại nỗi sợ bị quên lãng của bản thân. Anh sẵn sàng nhường lại điều ước của bản thân cho Hazel để cô có thể thực hiện được ước vọng cuối cùng của mình. Cùng với tình yêu, cả hai bù đắp và nâng đỡ nhau lên trong cuộc sống. 
 
Tất cả như sụp đổ khi căn bệnh ung thư của Augustus tái phát. Hình ảnh một chàng trai mạnh mẽ, tự tin và quyến rũ biến mất, để lại một Augustus sợ hãi và dễ tổn thương, suy tàn trong chính con người cũ của mình. Anh bị buộc phải đối mặt với sự thật rằng mình sẽ chết mà chưa làm được bất cứ điều gì phi thường cho nhân loại cả. Tuy vậy, Hazel vẫn luôn yêu thương và ở bên anh, khiến anh nhận ra rằng việc ra đi mà không làm gì đó vĩ đại không có nghĩa rằng anh không quan trọng với bất cứ ai.
 
Trong những ngày cuối chăm sóc Augustus, Hazel cũng nhận ra mình đang trở thành người sẽ bị tổn thương bởi cái chết của người mà cô quan tâm. Điều đó khiến cô thay đổi hoàn toàn về những suy nghĩ trước đây của bản thân. Hazel nhận ra rằng nếu không có nỗi đau thì cô sẽ không bao giờ hưởng trọn được những niềm vui khi chúng đến. Nó chính là tiền đề cho sự sống và yêu hết mình ở trong mỗi chúng ta. Sau tất cả, cô hiểu sâu sắc rằng, cuộc sống được định nghĩa bằng những mối quan hệ, và những mối quan hệ lại được định nghĩa qua nỗi đau đớn khi mất đi một người thân trong cuộc sống.
 
Augustus và Hazel đã đánh bại nỗi sợ cái chết và sự lãng quên của họ. Cả hai đều không để lại nhiều gì cho đời, nhưng thứ tuyệt vời nhất mà họ đã ghi dấu ấn của mình trong cuộc đời này chính là những yêu thương đầy mãnh liệt, vượt lên mọi nỗi sợ, vượt lên cái chết. Những giây phút ngắn ngủi nhưng cũng là vĩnh viễn của họ có, đã hiện diện cho một thứ mạnh mẽ hơn cả - đó chính là tình yêu.
 
 
Duy Đỗ
(lớp 12, trường Northland Scholar Academy, Mỹ)

Tin cùng chuyên mục

Tiểu thuyết “Đời gió bụi” vang danh quốc tế của Nguyễn Phan Quế Mai đã “về” Việt Nam

Tiểu thuyết “Đời gió bụi” vang danh quốc tế của Nguyễn Phan Quế Mai đã “về” Việt Nam

(PNTĐ) - Sau một hành trình dài trên trường quốc tế, tiểu thuyết Dust Child (Đời gió bụi) của nhà văn Nguyễn Phan Quế Mai được trở về quê hương trong ngôn ngữ Tiếng Việt. Tiểu thuyết từng được dịch ra hơn 15 ngôn ngữ và xuất bản tại 20 quốc gia, giành nhiều giải thưởng và vinh danh quan trọng.
Cặp đôi nghệ sĩ sáng tạo Long Oliver & Bom cùng khán giả bùng nổ cảm xúc trong đêm SYNC FEST 2025

Cặp đôi nghệ sĩ sáng tạo Long Oliver & Bom cùng khán giả bùng nổ cảm xúc trong đêm SYNC FEST 2025

(PNTĐ) - Trong suốt gần 2 tiếng đồng hồ, lần đầu tiên, cặp đôi nghệ sĩ sáng tạo Long Oliver và Bom nổi tiếng trên các nền tảng mạng xã hội với tên gọi “Thủng Long Family” đã mang tới cho các bạn trẻ Hà Thành một lễ hội âm nhạc đúng nghĩa, ngập tràn cảm xúc tại SYNC FEST 2025 được tổ chức tối 13/12 tại Kinh đô Ánh sáng KĐT Vinhomes Ocean Park 2.
Phát huy và lan tỏa giá trị di sản “Nghi lễ, trò chơi kéo co”

Phát huy và lan tỏa giá trị di sản “Nghi lễ, trò chơi kéo co”

(PNTĐ) - Nghi lễ và trò kéo co đã trở thành một phần không thể thiếu trong sinh hoạt văn hóa của cộng đồng, được gìn giữ, trao truyền qua nhiều thế hệ, mang trong mình tinh thần đoàn kết, sức mạnh và niềm vui hội làng. Sau 10 năm “Nghi lễ, trò chơi kéo co” được Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa Liên hợp quốc (UNESCO) ghi danh, các cộng đồng thực hành di sản nghi lễ và trò chơi kéo co tại Hà Nội cũng như cộng đồng thực hành kéo co đã không ngừng bảo vệ, phát huy và lan tỏa giá trị di sản.