Bao giờ em được làm... đàn bà đúng nghĩa?

Chia sẻ

Chiều đi làm về, vòi nước bị hỏng, không thể vào bếp trong tình cảnh nước chảy lênh láng. Gọi điện thoại cho chồng “cầu cứu”, đầu dây bên kia tỉnh bơ: “Anh đang đánh tennis, em gọi thợ sửa đi, anh về thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì đâu”.

“Lại gọi thợ, sao lần nào anh cũng vậy, anh có còn là đàn ông trong nhà nữa không?...”. Em bức bối hét lên trong điện thoại. Tìm mấy số điện thoại sửa chữa trên mạng, em gọi mấy mối nhưng thợ nào cũng đang ở xa, bảo đến được thì cũng phải mất vài tiếng nữa.

Không thể chờ đợi trong cảnh nước cứ chảy lênh láng, em mày mò tìm hiểu và phát hiện ra với sự cố này mình cũng có thể sửa được. Vậy là một mình chạy xe ra cửa hàng bán vật liệu mua ống cút, keo dính. Về nhà, hì hục chừng 30 phút, em cũng thay xong cái vòi hỏng. Tối muộn, anh về hỏi cơm có ăn chưa, không hề hỏi đến việc vòi nước hỏng đã sửa được hay chưa. Anh mặc định, việc sửa chữa là của thợ, việc gọi thợ sửa đến là của vợ. Em làm căng lên thì anh sẽ lại hùng hổ bảo “xã hội phân công mỗi người một công việc, mình cái gì cũng giỏi thì ai có việc mà làm kiếm sống nữa”. Và mọi chuyện sẽ chấm dứt ở đó trong sự ấm ức của em.

Ảnh minh họa.Ảnh minh họa.

Hôm sau, nhà lại hỏng bóng đèn. Theo suy đoán của em, chỉ cần đi mua một cái bóng mới, ngắt cầu dao điện rồi thay bóng vào, thế là xong. Nhưng khi nói với anh thì sự phản ứng thường nhật lại là… gọi thợ đến sửa. Em ngán ngẩm, rồi lại tự mình đi mua bóng về thay, bởi biết nếu chờ thợ đến sẽ rất lâu trong khi mình vẫn có thể giải quyết được trong chốc lát.

Cứ thế, em trở thành khách quen của các chủ cửa hàng bán đồ điện nước, xi măng, gạch đá. Ban đầu, ai cũng nghĩ em là “chân chạy” mua đồ về cho chồng làm. Nhưng sau thấy em kể vanh vách chuyện mình trèo thang thay bóng đèn hỏng, leo lên tầng áp mái thau rửa bể nước, tự tay đóng đinh, tháo lắp cánh tủ, chân ghế hỏng…họ nghĩ em sống cảnh đơn thân. Những việc này vốn dĩ là việc vặt của đàn ông, không phải là việc của một người phụ nữ có chồng bên cạnh.

Làm riết rồi quen, em dần quên mất mình là đàn bà còn anh vẫn điềm nhiên sống với những việc được giải quyết êm xuôi, bất kể là vợ làm hay thợ làm đối với anh không còn quan trọng, miễn là không phải đến tay mình. Tiền là thứ anh nghĩ có thể giải quyết được mọi vấn đề, nhưng anh lại không nghĩ được số tiền anh mang về cho em mỗi tháng, liệu có đủ để giải quyết tất cả mọi việc. Để gồng gánh, em cứ phải tự kiêm luôn vai trò của anh trong gia đình.

Càng ngày, em càng thấy chông chênh khi sống bên cạnh anh. Nếu anh cứ mãi thế này, liệu em có còn đủ sức để một vai hai gánh? Đã biết bao lần, em nhìn anh thầm ao ước bao giờ mình được sống với cuộc đời của một người đàn bà đúng nghĩa có người đàn ông bên cạnh? Lỗi tại em đã quá ôm đồm, hay tại anh không chịu thay đổi để làm một người đàn ông có trách nhiệm trong gia đình?

NGUYỄN HUYỀN

Tin cùng chuyên mục

Giữ cội rễ từ gia đình trong thế giới hội nhập

Giữ cội rễ từ gia đình trong thế giới hội nhập

(PNTĐ) - Trong một thế giới ngày càng phẳng, khi việc học tập, sinh sống và làm việc ở nước ngoài trở nên phổ biến, nhiều bậc phụ huynh người Việt lựa chọn cho con tiếp cận với nền giáo dục phương Tây từ rất sớm. Nhưng giữa làn sóng đó, có những người lại đi ngược dòng. Vợ chồng anh Nguyễn Hồng Trung (gốc Hà Nội) và chị Lương Quân Nhi (người Sài Gòn) là một trong số gia đình chọn đưa con từ Mỹ trở về Việt Nam để con học tập và trưởng thành trong lòng văn hóa quê hương.
Điểm tựa của con

Điểm tựa của con

(PNTĐ) - Hoàng Lê Hằng Nga vừa tốt nghiệp khoa Tâm lý học của Trường Đại học Khoa học xã hội và nhân văn. Do đặc thù của ngành học, cô cần phải thực hiện nhiều khảo sát, mỗi khảo sát lại cần nhiều khách thể tham gia. Mối quan hệ bạn bè ít ỏi khó mà đáp ứng được, nên Hằng Nga cần đến sự cứu trợ của bố mẹ nữa. Vì thế, bố mẹ Nga hàng ngày gửi đường link, bảng khảo sát của con gái cho bạn bè, người thân.
Giữ lại những bữa cơm chung

Giữ lại những bữa cơm chung

(PNTĐ) - Tôi sinh năm 1972, thuộc thế hệ 7x – thế hệ giao thời giữa cũ và mới. Chúng tôi lớn lên trong thời kỳ bao cấp còn nhiều thiếu thốn, nhưng cũng chính vì thế mà càng thấm thía giá trị của gia đình. Trong ký ức tuổi thơ tôi, gia đình là nơi ấm áp và đầy nền nếp.
Có mẹ đồng hành trong hành trình giảm cân

Có mẹ đồng hành trong hành trình giảm cân

(PNTĐ) - Sau 5 lần giảm cân, Nguyễn Tùng Chi (21 tuổi, quê Hải Dương, hiện là sinh viên đại học năm thứ 3 tại Hà Nội) từ 95kg còn 60kg, trở về thân hình cân đối. Giảm được số cân như vậy không hề dễ dàng và phải cần rất nhiều ý chí. Tùng Chi nói cô rất may mắn vì luôn có mẹ ở bên, động viên mình.