Bà tôi “vùng lên”

Chia sẻ

Cho đến khi ông tôi 83 tuổi, bà tôi 78 tuổi, tôi đã khuyên bà hãy “vùng lên”. Bao năm qua, bà chịu đựng ông nội như vậy là đủ rồi. Tuy ông chưa từng một lần đánh bà nhưng bà không nên để tinh thần tổn thương vì ông thêm nữa.

Bà tôi vốn chịu thương chịu khó và luôn nghĩ cho gia đình. Mấy chục năm qua, nhờ có bàn tay của bà lo liệu, chăm chút mà gia đình luôn được yên ấm. Ông khó tính và gia trưởng nhưng bà chưa từng chê trách ông. Thậm chí, tôi có cảm giác bà còn thay đổi cả bản thân mình để phù hợp với mong muốn của ông. Tôi chưa bao giờ nghe bà nói “bà thích cái này”, “bà thích cái kia” mà mỗi khi con cháu muốn tặng bà thứ gì, dù là nhân dịp sinh nhật bà, thì bà cũng vẫn nói: “Để bà hỏi xem ý ông thế nào”.

Các món ăn bà nấu cũng theo khẩu vị của ông. Mà tính ông tôi kỳ lạ lắm, đã thích gì thì sẽ “thích tới bến”, “thích cho đã” rồi sau đó thôi luôn. Ông tôi thích ăn măng thì cả tuần đó, ngày nào ông cũng ăn măng. Bà ăn măng cùng ông chán tới mức nổi da gà nhưng không mua măng thì ông lại giận. Còn khi ông đã chán món măng mà bà mua thì ông sẽ bắt bà bỏ đi. Có dạo ông nghiện bánh đúc chấm tương thì cả nhà lúc nào cũng sực nức mùi tương. Ông có thể ăn cả ngày bánh đúc đến mức không cho bà thổi cơm. Nhiều lúc, tôi sang chơi thấy hai ông bà với hai đĩa bánh đúc ăn thay cơm thì thương bà quá. Nhưng bà tôi vẫn rất nhường nhịn, còn bảo thôi ông tính đã thế rồi nên bà chẳng chấp nhặt làm gì.

Thế rồi do sức khỏe yếu dần, ông tôi bắt đầu ít ra ngoài giao du hơn. Ông hay ở nhà nên cũng muốn bà phải ở nhà để có người nói chuyện với ông. Hễ thấy bà gặp gỡ hay gọi điện thoại cho bạn bè, họ hàng là ông bực tức, cấm cản. Lắm lúc, bà đang nói chuyện điện thoại ông còn cố tình nói to, yêu cầu bà dập máy kẻo tốn tiền. Thế là đầu dây bên kia vội dập máy, còn bà thì xấu hổ vì kiểu ứng xử đó của ông.

Ảnh minh họaẢnh minh họa

Bà tôi vẫn chịu đựng, cho tới lúc nhìn đi nhìn lại, xung quanh bà chẳng còn ai. Hàng xóm chả ai dám gọi bà đi tập thể dục hay ra sân hóng gió vì ngại “va” với ông. Bà con của bà cũng thôi không gọi điện thăm hỏi nữa vì lại phải nghe tiếng ông quát nạt, càm ràm tốn tiền. Bà trở nên cô đơn, mệt mỏi, bí bách nên đã sinh bệnh.

Khi tôi sang thăm, bà nằm bẹp trên giường. Bà bảo biết thế này, ngày xưa bà chẳng lấy ông còn hơn. Tôi liền bảo bà đừng chịu đựng thêm nữa. Bà phải nói ra suy nghĩ của mình cho ông hiểu. Bà không phải cố gắng để làm ông hài lòng, khi ông vô lý cũng phải chịu đựng.

Ngày hôm sau, trong sự ngạc nhiên của ông, tôi mang tới biếu bà một chiếc điện thoại mới. Theo thói quen, ông tôi đòi để ông quản lý điện thoại thay cho bà, nhưng bà tôi không đồng ý. Bà bảo tôi lưu vào điện thoại cho bà các số của họ hàng, hàng xóm, mấy bà bạn già thân thiết của bà. Từ nay bà sẽ tự gọi cho mọi người mà không cần phải xin phép ông.

Lát sau, bà tự bấm máy gọi cho mấy người. Bà còn đóng cửa phòng để ngăn không cho ông vào làm hỏng cuộc nói chuyện của bà. Câu chuyện giữa các bà chẳng có gì đặc biệt, nhưng tôi thấy bà nói chuyện xong thì vui hẳn lên. Tôi đoán đó là cảm giác của người lần đầu được làm theo ý thích của mình.

Ông tôi gia trưởng, nhưng không phải người vũ phu và vẫn yêu bà. Thấy bà phản kháng như vậy, ông lúc đầu cũng đá thúng đụng nia, cấm cảu với bà để bà phải sợ. Nhưng bà tôi giận lại, mấy ngày sau đó, bà không nói chuyện với ông. Đến bữa, bà thổi cơm rồi ăn trước, cũng chẳng đợi ông cho phép hôm nay nấu món gì.
Cuối cùng, thật không ngờ, ông tôi lại là người xuống nước trước. Tôi thấy ông bắt đầu để ý hơn đến thái độ của bà. Khi bà nói chuyện với ai đó, ông không còn dám chen ngang, bắt bà phải dập máy dù ông vẫn chưa thật thoải mái.

Hôm đó gặp lại tôi, bà thì thầm bảo: “Để ông gia tăng tính gia trưởng cũng là do bà. Bao nhiêu năm nay bà cứ nhẫn nhịn ông, nghĩ như vậy là tốt. Giờ thì bà sẽ phải “cải tạo” ông dần dần. Thôi thì muộn còn hơn không, cháu nhỉ”.

THÁI ANH

Tin cùng chuyên mục

Góp sức đưa xã đảo thành điểm du lịch xanh

Góp sức đưa xã đảo thành điểm du lịch xanh

(PNTĐ) - Xã đảo Minh Châu là nơi bao đời nay người dân sống dựa vào nghề chăn nuôi với những chuồng trại lợn, bò, mùi hôi từ chất thải gia súc. Và rồi, có một người phụ nữ nhỏ nhắn đang mạnh dạn góp sức để biến Minh Châu thành một điểm du lịch xanh, sạch trong tương lai. Đó chính là bà Ngô Thị Thanh Vân – Chủ tịch HĐQT, Giám đốc Hợp tác xã Nông nghiệp hữu cơ và Dịch vụ Bảo vệ môi trường Minh Châu Organic Farm.
Sống xanh ở Thủ đô

Sống xanh ở Thủ đô

(PNTĐ) - Trong bối cảnh biến đổi khí hậu và ô nhiễm môi trường ngày càng nghiêm trọng, sống xanh đã trở thành xu hướng tích cực lan tỏa mạnh mẽ trong cộng đồng, đặc biệt là ở giới trẻ. Từ việc hạn chế sử dụng đồ nhựa, chọn phương tiện giao thông thân thiện với môi trường, đến việc tham gia các hoạt động tình nguyện vì thiên nhiên – những hành động tưởng chừng nhỏ bé ấy lại đang góp phần xây dựng một Thủ đô Hà Nội ngày một xanh.
Báo động tội phạm “trẻ hóa”

Báo động tội phạm “trẻ hóa”

(PNTĐ) - Tình trạng tội phạm trẻ hóa đang diễn ra với mức độ ngày càng nghiêm trọng và phức tạp, đáng lo ngại là các vụ phạm tội nghiêm trọng liên quan đến thanh thiếu niên. Đây là vấn đề cần được quan tâm, bởi nó không chỉ gây ra tác động tiêu cực đến cá nhân người phạm tội, mà còn ảnh hưởng nặng nề đến gia đình và cộng đồng xung quanh.