BỆNH... “ĐỤC ĐẼO” QUÁ KHỨ!

Chia sẻ

“Đục đẽo” quá khứ (lỗi lầm) của nhau là căn bệnh không ít người trong cuộc sống lứa đôi hay mắc phải. Bệnh ấy thoạt nhìn tưởng không mấy nghiêm trọng, nhưng “dư chấn ngầm” của nó lại vô cùng tai hại. Nó như một kiểu “khủng bố tinh thần”, lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ gây tổn thương lòng tự trọng của người bị “khủng bố”...

Anh Tâm chị Hạnh đều là nhà giáo, có hai con. Vợ chồng rất thương yêu nhau bởi họ từng phải nắm tay vượt qua một cuộc tình đầy sóng gió do bị đôi bên cha mẹ cấm ngăn. Bình thường, anh Tâm là người đàn ông điềm tĩnh, cư xử với vợ con rất chừng mực, không hề có tính vũ phu. Vậy nhưng sống chung làm sao không khỏi có lúc va chạm. Một lần vợ chồng lời qua tiếng lại trong bữa cơm, chị Hạnh trả lời có phần hơi quá đáng khiến anh Tâm điên tiết. Mất kềm chế, anh đứng phắt dậy bưng luôn mâm cơm mới dọn… lia thẳng ra sân. Hậu quả bữa ấy cả nhà cùng nhịn đói. Tội nhất là hai đứa nhỏ: đã bị đói còn run như cầy sấy vì sợ. Chuyện ba “hung dữ” đến vậy lần đầu tiên chúng mới thấy. Riêng mẹ chúng mặt lạnh như băng, đi thu dọn “chiến trường” xong lẳng lặng chui vô giường nằm…

Chắc cũng nhận thấy hành vi của mình là quá đáng nên anh Tâm có phần hối hận. Những ngày sau anh xuống nước “làm bạn” với vợ, lăng xăng giúp vợ việc nhà để mong được xí xóa chuyện cũ. Lâu dần chuyện cũng nguôi nguôi. Cứ tưởng chị Hạnh quên nhưng chị nhất định không quên. Thi thoảng vợ chồng có gì hơi căng thẳng, ngồi vào mâm chị lại hối hai đứa con: chúng mày ăn nhanh ăn nhanh, không có… mâm nó bay ra sân là nhịn đói đó! Kiểu cứ lôi (sai lầm) quá khứ ra làm “đòn tra tấn” của chị Hạnh khiến anh Tâm vừa bực bội vừa bẽ mặt. Không ít lần đêm nằm bên gối anh phải bấm bụng hạ mình nhỏ to với chị: chuyện đã lâu, anh biết anh sai rồi. Em làm ơn để quá khứ ngủ yên, đừng cứ hở chuyện lại lôi ra “đục đẽo” nữa được không? Em cứ làm vậy sao anh dạy dỗ được con cái?

Ảnh minh họaẢnh minh họa

Chuyện anh Vinh chị Nguyệt còn nghiêm trọng hơn. Lần này thủ phạm lôi quá khứ ra “đục đẽo” lại là… anh Vinh. Nguyên do thời con gái chị Nguyệt từng có một mối tình. Nồng cháy lắm, nhưng nhiều trắc trở chẳng thể vượt qua nên họ đành ngậm ngùi gạt nước mắt chia tay. Mười năm sau tình cờ gặp lại, đôi bên đều đã yên bề gia thất, nhưng – như ông bà xưa có nói – “tình cũ không rủ cũng tới” huống chi đây từng là tình nồng cháy! Chị Nguyệt nhất thời “say nắng” không kìm được có gọi điện, nhắn tin qua lại với người xưa. Chuyện vụng trộm không qua được mắt anh Vinh. Thấy bộ dạng vợ khả nghi anh âm thầm theo dõi, cuối cùng bắt quả tang đoạn chat có nội dung yêu đương trên điện thoại. Hết cách chối cãi, chị Nguyệt đành thật thà “cung khai”, xin chồng tha thứ. Anh Vinh cũng là người hiểu biết, cư xử rộng lượng. Xét thấy sự việc mới chỉ ở mức độ “ngoài da” anh đồng ý cho qua với điều kiện vợ phải hứa không được tái phạm! Đương nhiên là chị Nguyệt hứa. Không những hứa chị còn giữ lời hứa rất nghiêm túc - bởi qua giây phút yếu lòng chị cũng hiểu: chuyện “say nắng” ảnh hưởng cực kì nghiêm trọng với hạnh phúc lứa đôi, không thể đùa! Về phía anh Vinh, anh cũng xử sự “trượng phu” nói lời giữ lời, không nhắc chuyện cũ. Vậy nhưng anh chỉ giữ lời khi anh còn tỉnh.

Mỗi lúc vui cùng bè bạn quá chén về nhà, rượu lại khiến anh nhớ “bài lai”. Nằm trên giường, anh cứ lè nhè lôi chuyện lỗi lầm của vợ ra để “đục”. Điều lạ là ngày mai tỉnh rượu, anh không nhớ gì chuyện đêm qua mình đã nói(!). Chị Nguyệt buồn lắm, nhưng nghĩ lỗi do mình nên cứ cố cắn răng chịu đựng - cho tới lúc chị không còn chịu đựng nổi. Một buổi chiều đi làm về anh Vinh thấy nhà cửa vắng hoe không có bóng vợ con. Thư chị để lại cho anh có đoạn viết: “…em biết, ngoài miệng anh nói tha thứ nhưng thực sự anh chưa bao giờ hoàn toàn tha thứ, hoàn toàn quên được lỗi lầm của em. Lỗi lầm ấy sẽ cứ như cái bóng đen lơ lửng, ám ảnh mãi cuộc sống vợ chồng thì sống sao nổi hả anh?”. Choáng người, anh Vinh bỏ luôn việc công ty, đôn đáo chạy ngược chạy xuôi tìm vợ. Lặn lội ròng rã cả tháng, phải nhờ người thân đôi bên trợ giúp, anh mới tìm ra chỗ chị đang nương náu nơi một thành phố nhỏ trên cao nguyên. Sụp xuống chân chị, anh nói trong nước mắt: về đi em, về nhà với anh, giờ thì anh biết anh sai rồi…

“Đục đẽo” quá khứ (lỗi lầm) của nhau là căn bệnh không ít người trong cuộc sống lứa đôi hay mắc phải. Bệnh ấy thoạt nhìn tưởng không mấy nghiêm trọng, nhưng “dư chấn ngầm” của nó lại vô cùng tai hại. Nó như một kiểu “khủng bố tinh thần”, lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ gây tổn thương lòng tự trọng của người bị “khủng bố”. Tổn thương và giận dữ khiến bào mòn tình cảm, thành tiền đề cho nguy cơ đổ vỡ. Người ta sinh ra không ai vẹn toàn. Hãy biết sống rộng lượng để vun bồi hạnh phúc, yêu thương. Gieo nhân nào gặt quả nấy. Ta không tha thứ cho người - thử hỏi - tới lúc ta phạm lỗi ai sẽ tha thứ cho ta???

Y NGUYÊN

Tin cùng chuyên mục

Nhớ những ngày được uống trà cùng ba

Nhớ những ngày được uống trà cùng ba

(PNTĐ) - Là con gái nhưng đặc biệt tôi thích uống trà. Ba tôi mỗi khi đi làm về mệt, khi xong hết công việc muốn ngồi nghỉ ngơi đôi chốc vẫn thường ra trước thềm, bày một chiếc bàn nhỏ rồi ngồi bệt dưới đất pha trà uống. Ba pha trà xanh trong chiếc ấm đất, những cái ly nhỏ có màu đất nung và chiếc bình thủy để ngay bên cạnh để chờ hết lại châm.
Mức sinh thấp: Thách thức dài hạn cho phát triển bền vững

Mức sinh thấp: Thách thức dài hạn cho phát triển bền vững

(PNTĐ) - Mức sinh tại Việt Nam đang giảm xuống mức thấp nhất trong lịch sử, nhiều địa phương rơi dưới ngưỡng sinh thay thế. Cùng với tốc độ già hóa nhanh và mất cân bằng giới tính khi sinh, thực trạng này đang đặt ra thách thức lớn cho tương lai dân số, nguồn nhân lực và tăng trưởng bền vững của đất nước.
Bố ngoại tình đẩy con gái vào bi kịch

Bố ngoại tình đẩy con gái vào bi kịch

(PNTĐ) - Phát hiện bố có người đàn bà khác ngoài mẹ trong một lần cùng bạn đi dã ngoại, cô bé 15 tuổi trở thành nạn nhân của một bi kịch tinh thần, để rồi đêm đêm lên mạng “lang thang” tìm kiếm người chia sẻ nỗi niềm, và không ít lần có suy nghĩ tìm đến cái chết.
Bí quyết giúp con tự chủ của cựu biên tập viên truyền hình

Bí quyết giúp con tự chủ của cựu biên tập viên truyền hình

(PNTĐ) - Chị Nguyễn Hoài Linh từng là một biên tập viên và đạo diễn tại VTV3 và hiện là một chuyên gia khai vấn tuổi teen. Chị cũng đồng thời là mẹ của một bé trai 14 tuổi và bé gái 12 tuổi. Chia sẻ với Phụ san Đời sống gia đình, chị cho biết, hành trình mà chị tâm đắc và "thực chiến" nhiều nhất mỗi ngày chính là làm mẹ của các con tuổi teen. Trên hành trình ấy, chị khá tâm đắc với phương pháp đã áp dụng để giúp con hình thành tư duy tự chủ.