Cây si cô đơn

Trần Thị Ngọc Hương
Chia sẻ

(PNTĐ) -

Ở nhà, ông tôi có biệt danh là “cây si”, bởi ông luôn tự nhận ông là “cây si” của bà. Hồi trẻ, ông phải “chai mặt” trồng cây si trước cửa nhà bà tôi suốt mấy năm bà mới đồng ý cưới ông làm chồng.

Cho đến sau này, khi đã có với nhau 4 mặt con, rồi 4 con lấy chồng, sinh thêm 8 cháu nội ngoại, ông tôi vẫn cứ làm “cây si” của bà. Mỗi lần bà cần đi đâu, ông không khiến con cháu mà đích thân chở bà đi, rồi “trồng cây si” trên hè cả tiếng để đợi đón bà về. Trong bữa cơm tối, nếu bà chưa ra thì ông cũng không vào mâm. Có dạo, không biết ông bà có chuyện gì mà bà giận ông. Thế là ông cũng nhịn ăn, ngồi “trồng cây si” trước cửa phòng cho đến khi bà chịu làm lành mới thôi.

Hơn 1 năm trước, bà tôi không may phát hiện bị K phổi. Đó là một cú sốc gần như khiến cả nhà tôi hoảng loạn, đặc biệt là ông. Cả ngày, ông cứ bần thần, ngồi lì bên giường của bà. Trông ông giống như một “cây si héo”, ủ rũ. 

Cây si cô đơn - ảnh 1
Ảnh minh họa

Dù được cả nhà tôi tích cực tìm thầy, thuốc cứu chữa, nhưng vẫn đến ngày bà tôi ra đi mãi mãi. Điều an ủi duy nhất là bà không bị đau đớn và vẫn tỉnh táo cho tới phút cuối cùng. Đợi cho tới khi ông tôi đưa tay đan vào tay bà, 10 ngón tay của ông như những rễ cây si quấn quýt không muốn rời, bà tôi mới nấc lên một tiếng rồi tắt thở. 

Vì đã được chuẩn bị tinh thần sẵn, chúng tôi bảo nhau hãy cố gắng phải vượt qua. Chỉ có ông tôi là gần như vẫn không thể thích nghi được với những ngày tháng không còn bà bên cạnh. Hàng ngày, ông tôi tự đi xuống tầng 1, nơi có ban thờ bà ở đó, ngồi lặng lẽ nhìn vào di ảnh bà. Rồi bất chợt, ông khóc nấc lên, mếu máo nói ngày trước, ông cũng ngồi đợi bà trước cửa nhà như thế này thì cũng đến lúc bà ra. Nhưng, bây giờ, sao ông ngồi mãi, ngồi mãi mà không thấy bà đâu cả. Ông trách bà đã thất hứa, không ở với ông cho tới cuối đời.

Bố tôi sợ ông ngồi lâu sẽ ốm, nên giục ông lên phòng nằm nghỉ. Nhưng, ông cũng chỉ lánh về phòng một chút, rồi lại dò dẫm ra với bà. Từ xa, dáng ông nhỏ bé, xiêu vẹo trông vừa thương, vừa tội. Bà tôi đi rồi, ông tôi vĩnh viễn trở thành cây si cô đơn. 

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Chỗ dựa cho con

Chỗ dựa cho con

(PNTĐ) - Trong khi các con tập trung hết tâm sức để ôn luyện trước các kỳ thi chuyển cấp, tuyển sinh sắp tới, bố mẹ đóng vai trò không thể thiếu để chăm sóc sức khỏe, động viên tinh thần và trở thành chỗ dựa tin cậy giúp các em giảm bớt áp lực, để vượt qua kỳ thi với kết quả tốt nhất.
Con giời

Con giời

(PNTĐ) - Nghe vợ bảo tháng này chịu khó đi làm bằng xe máy, Dũng giật nảy mình: “60 cây số cả đi lẫn về mà em bảo anh đi xe máy thì về tới nhà, anh tắm bằng bụi à?”.
Hạ mình xuống để yêu

Hạ mình xuống để yêu

(PNTĐ) - Để có một cuộc hôn nhân lâu dài, điều đáng quý nhất là cả người phụ nữ và người đàn ông đều dành cho nhau sự trân trọng và chân thành. Đôi khi, để tìm thấy điều quý giá đó, người ta còn phải hạ mình xuống.
Yêu thương, sẻ chia làm nên nếp nhà vững chắc

Yêu thương, sẻ chia làm nên nếp nhà vững chắc

(PNTĐ) -Tôi là Nguyễn Thị Bích Vân, cán bộ Hội Phụ nữ huyện Thạch Thất. Cuộc thi viết “Các vấn đề gia đình thời nay” với chủ đề “Xây chắc nếp nhà” lần thứ XIII năm 2023 do Hội LHPN Hà Nội phối hợp với tổ chức Plan International Việt Nam tổ chức trên Báo Phụ nữ Thủ đô là một chủ đề thiết thực, gần gũi với đời sống. Chủ đề của cuộc thi cũng mang tính thời sự, trong bối cảnh cuộc sống hiện đại, sự phát triển của mạng xã hội đang ít nhiều ảnh hưởng tới tính bền vững của nếp nhà.