Cây si cô đơn

Trần Thị Ngọc Hương
Chia sẻ

(PNTĐ) -

Ở nhà, ông tôi có biệt danh là “cây si”, bởi ông luôn tự nhận ông là “cây si” của bà. Hồi trẻ, ông phải “chai mặt” trồng cây si trước cửa nhà bà tôi suốt mấy năm bà mới đồng ý cưới ông làm chồng.

Cho đến sau này, khi đã có với nhau 4 mặt con, rồi 4 con lấy chồng, sinh thêm 8 cháu nội ngoại, ông tôi vẫn cứ làm “cây si” của bà. Mỗi lần bà cần đi đâu, ông không khiến con cháu mà đích thân chở bà đi, rồi “trồng cây si” trên hè cả tiếng để đợi đón bà về. Trong bữa cơm tối, nếu bà chưa ra thì ông cũng không vào mâm. Có dạo, không biết ông bà có chuyện gì mà bà giận ông. Thế là ông cũng nhịn ăn, ngồi “trồng cây si” trước cửa phòng cho đến khi bà chịu làm lành mới thôi.

Hơn 1 năm trước, bà tôi không may phát hiện bị K phổi. Đó là một cú sốc gần như khiến cả nhà tôi hoảng loạn, đặc biệt là ông. Cả ngày, ông cứ bần thần, ngồi lì bên giường của bà. Trông ông giống như một “cây si héo”, ủ rũ. 

Cây si cô đơn - ảnh 1
Ảnh minh họa

Dù được cả nhà tôi tích cực tìm thầy, thuốc cứu chữa, nhưng vẫn đến ngày bà tôi ra đi mãi mãi. Điều an ủi duy nhất là bà không bị đau đớn và vẫn tỉnh táo cho tới phút cuối cùng. Đợi cho tới khi ông tôi đưa tay đan vào tay bà, 10 ngón tay của ông như những rễ cây si quấn quýt không muốn rời, bà tôi mới nấc lên một tiếng rồi tắt thở. 

Vì đã được chuẩn bị tinh thần sẵn, chúng tôi bảo nhau hãy cố gắng phải vượt qua. Chỉ có ông tôi là gần như vẫn không thể thích nghi được với những ngày tháng không còn bà bên cạnh. Hàng ngày, ông tôi tự đi xuống tầng 1, nơi có ban thờ bà ở đó, ngồi lặng lẽ nhìn vào di ảnh bà. Rồi bất chợt, ông khóc nấc lên, mếu máo nói ngày trước, ông cũng ngồi đợi bà trước cửa nhà như thế này thì cũng đến lúc bà ra. Nhưng, bây giờ, sao ông ngồi mãi, ngồi mãi mà không thấy bà đâu cả. Ông trách bà đã thất hứa, không ở với ông cho tới cuối đời.

Bố tôi sợ ông ngồi lâu sẽ ốm, nên giục ông lên phòng nằm nghỉ. Nhưng, ông cũng chỉ lánh về phòng một chút, rồi lại dò dẫm ra với bà. Từ xa, dáng ông nhỏ bé, xiêu vẹo trông vừa thương, vừa tội. Bà tôi đi rồi, ông tôi vĩnh viễn trở thành cây si cô đơn. 

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Sống trong yêu thương

Sống trong yêu thương

(PNTĐ) - Bình nghe tin mẹ bị ốm mà lòng nóng như lửa đốt. Cô nói với chồng: “Ngày mai em thu xếp xong việc gia đình, ngày kia em về quê thăm mẹ nhé”. Tất nhiên là chồng Bình đồng ý, còn giục cô là về sớm, việc nhà đã có anh lo. Nhưng khi Bình gọi về quê thì mẹ cô từ chối, còn bảo cô cứ ở trên này lo cho con nhỏ, chứ bà đã ổn rồi.
Người gieo nắng

Người gieo nắng

(PNTĐ) - Trong một con hẻm sâu, dưới mái hiên cũ kỹ, Vinh đang loay hoay với "gia tài" mưu sinh của mình. Chiếc áo thun đã giãn cổ, khuôn mặt sạm nắng, in dấu vết của bao nhiêu ngày gió sương.
Khẳng định bản sắc qua nghệ thuật nhiếp ảnh

Khẳng định bản sắc qua nghệ thuật nhiếp ảnh

(PNTĐ) - Sinh ra với khiếm khuyết thính giác, Isabelle Lim từng trải qua những tháng ngày cảm thấy lạc lõng giữa thế giới ồn ào, nơi âm thanh là sợi dây gắn kết mọi người lại với nhau. Nhưng thay vì gục ngã trước thử thách, Isabelle đã mạnh mẽ chọn cho mình con đường riêng để khẳng định giá trị và bản sắc của bản thân qua nghệ thuật nhiếp ảnh.