Cây si cô đơn

Trần Thị Ngọc Hương
Chia sẻ

(PNTĐ) -

Ở nhà, ông tôi có biệt danh là “cây si”, bởi ông luôn tự nhận ông là “cây si” của bà. Hồi trẻ, ông phải “chai mặt” trồng cây si trước cửa nhà bà tôi suốt mấy năm bà mới đồng ý cưới ông làm chồng.

Cho đến sau này, khi đã có với nhau 4 mặt con, rồi 4 con lấy chồng, sinh thêm 8 cháu nội ngoại, ông tôi vẫn cứ làm “cây si” của bà. Mỗi lần bà cần đi đâu, ông không khiến con cháu mà đích thân chở bà đi, rồi “trồng cây si” trên hè cả tiếng để đợi đón bà về. Trong bữa cơm tối, nếu bà chưa ra thì ông cũng không vào mâm. Có dạo, không biết ông bà có chuyện gì mà bà giận ông. Thế là ông cũng nhịn ăn, ngồi “trồng cây si” trước cửa phòng cho đến khi bà chịu làm lành mới thôi.

Hơn 1 năm trước, bà tôi không may phát hiện bị K phổi. Đó là một cú sốc gần như khiến cả nhà tôi hoảng loạn, đặc biệt là ông. Cả ngày, ông cứ bần thần, ngồi lì bên giường của bà. Trông ông giống như một “cây si héo”, ủ rũ. 

Cây si cô đơn - ảnh 1
Ảnh minh họa

Dù được cả nhà tôi tích cực tìm thầy, thuốc cứu chữa, nhưng vẫn đến ngày bà tôi ra đi mãi mãi. Điều an ủi duy nhất là bà không bị đau đớn và vẫn tỉnh táo cho tới phút cuối cùng. Đợi cho tới khi ông tôi đưa tay đan vào tay bà, 10 ngón tay của ông như những rễ cây si quấn quýt không muốn rời, bà tôi mới nấc lên một tiếng rồi tắt thở. 

Vì đã được chuẩn bị tinh thần sẵn, chúng tôi bảo nhau hãy cố gắng phải vượt qua. Chỉ có ông tôi là gần như vẫn không thể thích nghi được với những ngày tháng không còn bà bên cạnh. Hàng ngày, ông tôi tự đi xuống tầng 1, nơi có ban thờ bà ở đó, ngồi lặng lẽ nhìn vào di ảnh bà. Rồi bất chợt, ông khóc nấc lên, mếu máo nói ngày trước, ông cũng ngồi đợi bà trước cửa nhà như thế này thì cũng đến lúc bà ra. Nhưng, bây giờ, sao ông ngồi mãi, ngồi mãi mà không thấy bà đâu cả. Ông trách bà đã thất hứa, không ở với ông cho tới cuối đời.

Bố tôi sợ ông ngồi lâu sẽ ốm, nên giục ông lên phòng nằm nghỉ. Nhưng, ông cũng chỉ lánh về phòng một chút, rồi lại dò dẫm ra với bà. Từ xa, dáng ông nhỏ bé, xiêu vẹo trông vừa thương, vừa tội. Bà tôi đi rồi, ông tôi vĩnh viễn trở thành cây si cô đơn. 

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Phía sau những cú đánh

Phía sau những cú đánh

(PNTĐ) - Thời gian qua, những vụ việc bạo lực học đường liên tiếp xảy ra tại nhiều địa phương như: Nam sinh bị bạn đâm và đẩy xuống hồ; nữ sinh lớp 8 bị đánh hội đồng; nam sinh lớp 9 bị bạn khác trường đánh... đã khiến dư luận không khỏi lo lắng.
Xây lá chắn an toàn cho trẻ

Xây lá chắn an toàn cho trẻ

(PNTĐ) - Trong bối cảnh bạo lực học đường diễn biến phức tạp, yêu cầu đặt ra đối với ngành giáo dục không chỉ là xử lý vụ việc khi xảy ra, mà quan trọng hơn là xây dựng một môi trường học tập an toàn, lành mạnh, hạn chế tối đa nguy cơ xung đột giữa học sinh. Nhiều chuyên gia cho rằng “chìa khóa” nằm ở việc hình thành hệ thống các biện pháp đồng bộ từ gia đình, nhà trường đến cộng đồng nhằm giúp trẻ có nền tảng tâm lý ổn định và kỹ năng ứng xử phù hợp.
Lời nói cuối

Lời nói cuối

(PNTĐ) - “Mẹ, anh chị dọn ở cùng mẹ lẽ ra phải chăm lo cho mẹ tốt hơn chứ! Nhà của anh chị thì đang cho thuê, mỗi tháng cũng bỏ túi được gần 10 triệu đồng. Đây là cái phước mẹ cho lại anh chị. Vậy mà...”.
Kế nhỏ của cô em chồng

Kế nhỏ của cô em chồng

(PNTĐ) - Chiều cuối thu, nắng vàng trải xuống hiên nhà, ấm áp mà dịu dàng. Linh đứng ở bếp, tay đảo nồi canh bốc khói, nhưng tâm trí lại trôi dạt đâu đó. Sự vô tâm, lạnh lùng của Hải khiến lòng cô nặng trĩu, như có một khoảng cách vô hình đang ngày càng lớn giữa họ.
Vỏ bọc hạnh phúc

Vỏ bọc hạnh phúc

(PNTĐ) - “Sau chuyến công tác này về, mình sẽ nói chuyện với cô ấy để được sống thật với tình cảm mà mình mong muốn” lâu nay - anh thầm nghĩ về sự kiên quyết bỏ xuống cái vỏ bọc của cuộc hôn nhân mà bấy lâu anh luôn cố gắng cho nó hoàn hảo mọi mặt.