Hạnh phúc được làm mẹ

Chia sẻ

Nhìn cu Bin nằm ê a nói chuyện với ba, chị Vân nhiều lần không giấu được cảm xúc. Khoảnh khắc giản dị này vợ chồng chị đã phải vượt qua bao ngày tháng đau khổ, mệt mỏi mới có được.

Chị Vân vốn sinh ra trong gia đình có điều kiện ở thành phố, nhà chỉ có hai cô con gái nên chị được bố mẹ đùm bọc, lo lắng từng chút một. Cuộc sống sau khi lấy chồng của chị cũng rất thoải mái bởi chị không phải làm dâu, về kinh tế chị cũng không lo lắng đến “chuyện cơm áo gạo tiền”.

Anh Huy chồng chị là người hiền lành, tâm lý và hết mực yêu thương vợ. Thời gian đầu cuộc sống hôn nhân của vợ chồng chị hạnh phúc viên mãn khiến nhiều người xuýt xoa ngưỡng mộ. Thế nhưng, cưới nhau 4 năm mặc dù không kế hoạch gì mà mãi vẫn không có tin vui, anh chị vẫn an ủi bản thân rằng “có lẽ duyên chưa đến”.

Ảnh minh họaẢnh minh họa

Tuy nhiên do bố mẹ hai bên mong ngóng và hối thúc, chị và chồng mới đi thăm khám. Cầm kết quả cho thấy mình rất khó sinh con, chị Vân đau đớn, suy sụp. Anh hiểu nỗi dằn vặt chất chứa trong lòng chị nên chỉ biết vỗ về an ủi, ân cần quan tâm hết mực. Nhưng, dường như chẳng có điều gì khỏa lấp nỗi buồn của chị. “Mỗi lần thấy mấy đứa trẻ nhà hàng xóm chạy chơi ngoài hành lang, mắt chị lại rơm rớm”.

Từ một người luôn năng động, vui vẻ, chị bỗng trở nên khép kín, ít cười nói hơn trước. Sau những giây phút mệt mỏi của một ngày làm việc, chị thường nép vào lòng anh, tìm chút bình yên. Anh thủ thỉ với chị rằng hai vợ chồng sẽ cùng cố gắng và nuôi một niềm tin “phép màu sẽ đến”.

Nhưng sau lần đầu làm IVF, kết quả không được như mong đợi. Anh giấu nỗi buồn vào trong, chị dù cố gắng nhưng nỗi đau vẫn hằn trên khuôn mặt mệt mỏi, sau bao đêm mất ngủ. Chị tâm sự: “Cảm giác như mọi thứ đều sụp đổ vào ngày hôm ấy - cái ngày nhận thông báo lần IVF đầu tiên thất bại. Tôi thực sự suy sụp, gục ngã”.

Thế nhưng, luôn có anh bên cạnh thấu hiểu, chị cũng nguôi ngoai phần nào. Anh chị lại nắm tay nhau bước vào lần IVF tiếp theo. May mắn không mỉm cười, lần này lại thất bại, nỗi ê chề cứ ám ảnh chị ngay cả trong giấc ngủ. Chi phí với gia đình chị không phải là gánh nặng nhưng thất bại khiến chị áp lực và mệt mỏi.

Chị càng mệt mỏi hơn nữa, khi mẹ chồng chị bắt đầu sốt ruột, bởi lẽ anh là con trai duy nhất trong gia đình. Mặc dù trước mặt chị bà không tỏ rõ thái độ thế nhưng chị biết trong những cuộc nói chuyện riêng với anh, bà đều gây áp lực.

Ảnh minh họaẢnh minh họa

Nhưng thời gian trôi qua, mẹ chồng chị cũng chẳng ngại ngần buông những lời bóng gió xa gần. Rồi trong chị xuất hiện suy nghĩ “không xứng đáng với anh”, muốn “giải thoát” để anh tìm hạnh phúc mới. Ngày hôm đó chị nói với anh sẽ dừng lại, anh thất vọng, giận chị bỏ ra ngoài không ăn cơm tối ở nhà - điều mà trước đây anh chưa từng làm.

Chị đôn đáo đi tìm anh, xin lỗi và hứa sẽ không bao giờ có suy nghĩ rời xa anh, buông bỏ tất cả. Khoảnh khắc ấy, trong chút men say chuếnh choáng, anh gục đầu vào vai chị nức nở. Dường như bao muộn phiền, áp lực của những ngày tháng qua đến hôm nay anh mới giải tỏa, trút bỏ. Chị thương anh và cũng thương chính bản thân mình.

Và sau những giây phút ấy, anh chị nắm tay nhau tiếp tục trên hành trình đi tìm điều kỳ diệu. Anh nói nếu cố gắng bằng mọi cách mà không có kết quả, thì sẽ xin con nuôi. Chị yêu anh, không bao giờ muốn rời xa, thế nhưng vì những suy nghĩ giằng xé trong lòng, muốn anh làm tròn nghĩa vụ của một người con trai với gia đình nên chị day dứt, cảm thấy có lỗi với anh, có lỗi với bố mẹ chồng. Tuy nhiên anh vẫn luôn bên chị, ấm áp như những ngày đầu mới yêu nhau.

Bước vào lần IVF thứ 3, chị căng thẳng tột độ, chị sợ sự thất bại, thất vọng và những suy nghĩ tiêu cực cứ ám ảnh trong chị. Thế nhưng, lần này hạnh phúc và may mắn đã đến với chị. Nhớ lại lúc thử que thấy hiện hai vạch mờ, mắt chị như nhòe đi, không dám tin đây là sự thật. Chị sợ kết quả chưa chính xác nên im lặng chưa dám nói với ai.

Ảnh minh họaẢnh minh họa

Những ngày sau đó, chị thử lại rất nhiều lần và đi xét nghiệm máu để chắc chắn rồi mới thông báo cho anh. Chẳng phải nói là anh đã hạnh phúc đến nhường nào. Khi báo tin cho cả gia đình hai bên, mọi người đều vui mừng khôn xiết. Nhưng có lẽ vui nhất là mẹ chồng chị. Chị nhớ, lúc hai vợ chồng nói chuyện qua điện thoại, giọng bà như lạc hẳn đi, đôi mắt rưng rưng xúc động.

Trong khoảnh khắc ấy, chị dường như quên hết những vất vả, đau đớn của những lần hai vợ chồng dắt tay vào viện, chị cũng quên đi những xét nét, áp lực mà vô hình mẹ chồng đặt lên vai chị.

Từ ngày mang bầu, chị được mọi người trong gia đình chăm sóc hết mực. Mẹ chồng và mẹ đẻ đều ở quê không lên chăm được nhưng tuần nào cũng gửi hoa quả, thực phẩm ngon sạch để bồi dưỡng cho chị. Chồng chị ngoài việc ở cơ quan nay bỗng nhiên trở thành masterchef. Mặc dù nhà thuê giúp việc theo giờ nhưng mỗi tối anh đều tự tay nấu những món ăn ngon cho chị. Anh từ một người hầu như không bao giờ vào bếp nhưng giờ thay đổi khiến chị bất ngờ.

Những ngày đầu nhìn anh lóng ngóng chuẩn bị thực phẩm, nấu ăn theo video hướng dẫn trên Youtube, chị vừa thương vừa xúc động. Nhưng chỉ mấy tháng sau, anh mày mò nấu được cả những món trước đây chị chưa từng làm. Chị muốn ăn món gì dù khó đến mấy anh cũng nấu để chị thỏa cơn thèm.

Sau bao khó khăn, tủi hờn, tuyệt vọng, vợ chồng chị Vân cuối cùng cũng có được hạnh phúc trọn vẹn bên tiếng cười trẻ thơ. Ngày chị vào viện chờ sinh, cả nhà hồi hộp, lo lắng đến không ngủ. Đến khi nhìn thấy con yêu ra đời, ngón tay xinh xinh đặt trong bàn tay mình, chị Vân mới tin điều kỳ diệu đã đến với chị.

Anh âu yếu nhìn chị nói “em đã quá vất vả rồi, em nghỉ ngơi đi, mọi việc khác cứ để anh lo”. Nghe những lời đó, tất cả mọi khó khăn, đau khổ đã tan biến hết, chỉ còn niềm hạnh phúc và những nụ cười ở lại trong ngôi nhà nhỏ yêu thương.

HÀ LINH

Tin cùng chuyên mục

Tạ lỗi với mẹ

Tạ lỗi với mẹ

(PNTĐ) - Chiếc xe vòng qua một quả đồi, rồi qua thêm một thung lũng nhỏ. Quãng đường hơn 200km nên mãi đến lúc mặt trời gần đứng bóng Bình mới đến mộ của mẹ. Năm nào cũng vậy, cứ đến ngày 3/3 âm lịch là Bình lại về quê để tảo mộ. Đó là tục lệ của quê Bình.
Về thăm nhà xưa

Về thăm nhà xưa

(PNTĐ) - Sáng nay, cả đại gia đình chúng tôi trở về thăm ngôi nhà xưa-nơi ông bà tôi từng ở và nuôi bác và bố tôi khôn lớn. Ngôi nhà nằm ở vùng trung du, cách Hà Nội 2 giờ đi xe.