Con gái của mẹ đã lớn

Linh Lan
Chia sẻ

(PNTĐ) - Sinh nhật bạn thân, nó rủ tôi: “Hay là đêm nay mày ngủ lại đây luôn với tao. Một năm tao mới có một lần sinh nhật, tội gì mà về sớm. Tý nữa mấy đứa ra ngoài “quẩy” cho đã”.

Nếu là tôi của 1 năm trước, chắc chắn tôi sẽ gọi về nhà đòi mẹ cho ngủ lại nhà bạn. Biết trước câu trả lời của mẹ sẽ là: “Không được, mẹ không thích con gái ngủ lang bên ngoài” nhưng tôi vẫn cứ phụng phịu, ấm ức.

 Còn bây giờ, tôi đã là sinh viên đại học, một mình ở trọ nơi thành phố. Mẹ tôi đang ở cách tôi mấy trăm km, chẳng còn có thể cấm hay cho phép tôi đi qua đêm mà không về nhà được nữa. Nhưng không hiểu sao, khi đã được “tự do”, thì tôi lại không còn hào hứng trước những lời rủ rê đi chơi tới bến của bạn bè. Tôi trả lời đứa bạn thân: “Thôi, tao phải về nhà. Tao còn có mấy việc phải làm”.

Kỳ thực là tôi không muốn để mẹ buồn. Từ lúc nào, trước khi làm điều gì đó, tôi thường hay nghĩ mình làm vậy có đúng không và có làm cho mẹ ở nơi xa buồn không.

Hồi còn ở nhà, tôi thường cảm thấy rất bí bách khi bị mẹ “quản thúc”. Sáng ra khi tôi đi học, mẹ luôn nhắc tôi: “Nhớ ăn mặc cho gọn gàng, lịch sự con nhé”. Hàng tối, trong bữa cơm, mẹ gắp thức ăn cho tôi rồi bảo: “Con ăn nhiều và đủ chất để giữ sức khỏe, đừng để ốm ra thì không làm được gì”.

Mỗi khi tôi xin phép mẹ cho đi chơi với bạn, mẹ lại nói: “Con đi đâu thì nhớ về sớm”. Rồi 10h đêm mà tôi chưa gọi cửa là mẹ sẽ lại gọi điện hỏi: “Mấy giờ thì con về? Mẹ đang đợi cửa con đấy nhé”. Thường thì tôi không thích nghe mấy lời đó của mẹ và thấy mẹ thật phiền phức.

Cho tới khi tôi lên thành phố một mình. Ngày đầu tiên, ngày thứ 2 tôi thấy cuộc sống không có mẹ thật là thoải mái. Nhưng rồi sau 1 tuần, tôi lại thấy thèm được nghe tiếng mẹ dặn dò, hỏi han, nhắc tôi không nên làm điều này, điều nọ. Đôi khi vì vội mà tôi mặc bộ quần áo nhàu nhĩ khi đi học, khi bị mọi người nhìn thì thấy thẹn và ước, giá mà có mẹ ở đây nhắc nhở tôi. Lúc đi học về, chẳng ai nấu cơm cho nên tôi toàn úp mì “không người lái” cho xong bữa, lòng tự nhủ, nếu còn ở nhà, giờ này tôi đã có cơm dẻo, canh ngọt.

Thế mới thấy thật là thiệt thòi khi phải rời xa vòng tay chăm bẵm của mẹ. Nhưng đó là quy luật tất yếu. Tôi sẽ phải lớn lên, phải tự biết chăm lo bản thân, có ý thức với mỗi việc mình làm. Nhất định là vậy. Mẹ ơi, từ nay mẹ không cần phải nhắc nhở con nữa, mẹ nhé.

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Hai chiếc giường trong phòng ngủ của bố mẹ

Hai chiếc giường trong phòng ngủ của bố mẹ

(PNTĐ) - Hơn 20 năm nay, chị em tôi quen với hình ảnh trong phòng ngủ của bố mẹ kê hai chiếc giường thay vì một như những nhà khác. Mẹ giải thích, chiếc giường đó, bố sẽ sử dụng cho những hôm bố uống rượu nhiều; còn lại những ngày bình thường, bố mẹ vẫn ngủ chung trên chiếc giường hạnh phúc. Nhưng hóa ra, câu chuyện đó không hẳn như vậy…
Cha mẹ cùng con vượt sốc “hỏng thi”

Cha mẹ cùng con vượt sốc “hỏng thi”

(PNTĐ) - Cứ sau mỗi mùa thi, lại có không ít câu chuyện buồn xảy ra. Có em đã tìm đến cái chết vì thi trượt vào trường yêu thích. Có em tuyệt vọng, bỏ nhà đi lang thang, tự oán trách mình làm ảnh hưởng tới danh dự của gia đình.
Đừng chờ con lớn mới dạy... bơi

Đừng chờ con lớn mới dạy... bơi

(PNTĐ) - Biết bơi là kỹ năng sinh tồn quan trọng, việc chọn đúng thời điểm, đúng độ tuổi sẽ giúp trẻ học nhanh hơn, an toàn và không bị sợ nước, góp phần giúp mỗi chuyến đi của con và gia đình thêm an tâm, vui vẻ.
Bảo vệ con trên môi trường số

Bảo vệ con trên môi trường số

(PNTĐ) - Hiện nay, internet và các thiết bị số đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mỗi gia đình, đặc biệt là với trẻ em. Tuy nhiên, bên cạnh những lợi ích to lớn, môi trường số cũng ẩn chứa không ít thách thức và hiểm họa khó lường với trẻ.
Bài học yêu thương sau cú ngã của mẹ

Bài học yêu thương sau cú ngã của mẹ

(PNTĐ) - Hôm ấy, tôi vẫn còn nhớ như in cái cảm giác lạnh toát sống lưng khi bố tôi nghe điện thoại gọi đến từ bệnh viện: “Vợ anh gặp tai nạn giao thông, hiện vẫn hôn mê, đang được cấp cứu”. Có vẻ bố tôi không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ biết cầm áo khoác, lấy chìa khoá xe máy rồi lao ra đường, còn tôi nước mắt chực trào còn chân thì muốn khuỵu xuống.